"Tiếp tục theo dõi hắn, xem ai đứng sau hắn ta, hoặc xem gần đây hắn ta có giúp việc cho ai và đang làm những gì.”
"Được ạ."
Chu Phương gật đầu: “Đúng rồi, Nguyễn tổng, chuyến bay của quản lý Thịnh hẳn là hạ cánh vào tối nay. Anh có đi đón không?"
Nguyễn Anh Minh cau mày:
"Không, buổi tối tôi sẽ đến bệnh viện thăm Mạn Hàm."
Chu Phương hơi sửng sốt, trong lòng âm thầm thở dài, đột nhiên có chút đồng tình với Tịnh Tâm Lan.
Vì vụ cháy, cô bỗng dưng bị kết tội oan đã đành, bây giờ mọi thứ gần như đã được điều tra rõ, chắc chắn rằng không liên quan gì đến cô, cũng chắc chắn rằng cô không biết hiện trường còn có người khác, nhưng trái tim của Nguyễn Anh Minh dường như không còn dành cho cô nữa.
“Nguyễn Tổng, khách sạn gần đây có rất nhiều lời bàn tán về quản lý Thịnh, anh có muốn xử lý không?"
Hầu hết mọi người đều cho rằng Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh đã chia tay, nói gì thì nói, tất nhiên nhân viên không dám nói sếp đúng hay sai nên mọi mũi nhọn đều đổ lên đầu Thịnh Tâm Lan.
Ngày đó khi đến khách sạn Thịnh Đường để giải quyết công việc, Chu Phương đã tận tai nghe các nhân viên cấp dưới của Thịnh Tâm Lan bàn tán về chuyện này.
"Sống lâu mới hiểu lòng người, chưa thấy mẹ ghẻ đối xử tốt với con chồng bao giờ. Vào thời điểm quan trọng, máu mủ mới là quan trọng nhất, Nguyễn Tổng may mà phát hiện sớm, tôi thấy Thịnh Tâm Lan đúng là làm bao nhiêu việc đều thành công giã tràng.”
"Đúng đó, may mà Nguyễn tổng sớm nhìn ra.”
"..."
Rõ ràng là cô vẫn chưa từ chức mà chỉ tạm thời đình chỉ công việc, đó là kế hoạch hoãn binh của Nguyễn Anh Minh để giữ Thịnh Tâm Lan ở lại, nhưng lại bị xuyên tạc thành như thế, Chu Phương lo lắng khi lời này truyền đến tai Thịnh Tâm Lan sẽ dẫn đến mâu thuẫn không thể cứu vãn được.
Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền đến tai Chu Phương:
"Cứ để họ nói, không cần để ý đến."
Giọng điệu rất lãnh đạm, nghe xong lời này, Chu Phương trong lòng âm thầm thở dài.
Lúc máy bay hạ cánh đã là buổi tối, Thịnh Tâm Lan kéo vali rời khỏi băng chuyền hành lý, bên ngoài sân bay có rất nhiều người đến đón người thân, cô nhìn xung quanh thì thấy xe của Lưu Ngọc Hạnh.
"Tiểu Linh Linh đâu?"
Không thấy con gái, Thịnh Tâm Lan thuận miệng hỏi một câu.
“Ở nhà, lúc này chắc đang ngủ rồi.” Lưu Ngọc Hạnh giúp cô để vali vào cốp xe, rồi chớp mắt nhìn cô.
"So với Tiểu Linh Linh, tớ nghĩ cậu nên lên xe trước xem ai tới."
Thịnh Tâm Lan nghi ngờ kéo cửa xe, trong nháy mắt nhìn thấy một khuôn mặt bị kính râm che khuất, cười với cô, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp: "Chị.”
“Tiểu An?” Thịnh Tâm Lan vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng lên xe: “Sao em lại ở đây, quay xong chương trình tạp kỹ rồi hả?”
"Coi như quay xong, gần đây em gặp phải một số rắc rối.”
Phan An dựa vào bả vai của cô, cọ mấy cái: “Cho nên muốn đến đây tránh nạn."
“Này, để tớ nói trước một chuyện.” Giọng nói của Lưu Ngọc Hạnh từ phía trước vang lên: “Muốn tránh nạn, tìm nơi khác mà tránh, có phải lại vì chuyện phóng viên không, chúng ta vẫn về nhà chứ?”
"Lần này không phải là chuyện phóng viên."
Phan An nhướng mày, có vẻ khó nói: "Dù sao em cũng đang gặp khó khăn. Tìm người khác cũng không đáng tin cậy, chỉ có chị gái mới có thể giúp em thôi."
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Tâm Lan lo lắng nhìn anh ta.
“Còn không phải mấy chuyện đen tối trong giới giải trí sao.” Phan An có chút buồn bực, thậm chí còn lộ ra vẻ chán ghét. “Nửa tháng trước, người đại diện đưa em đến nhà ăn cơm cùng các nhà đầu tư của bộ phim truyền hình mới, nhà đầu tư đã động tay động chân với em, thật kinh tởm."
“Là chuyện tốt đấy chứ!” Lưu Ngọc Hạnh không phúc hậu bật cười: “Không phải phú bà bao nuôi dâng tận cửa sao? Vui mừng mới đúng, cố chịu khoảng một năm thôi.”
“Nếu là phú bà mà em lại phản ứng như vậy hả?” Phan An mặt xanh mét.: “Là đàn ông.”
Trong phút chốc, bên trong xe trở nên yên tĩnh.
Vài giây sau, có một tràng cười vang lên.
Phan An nhìn Lưu Ngọc Hạnh và Thịnh Tâm Lan cười không dứt, tức giận nói: "Hai người còn cười? Nếu bây giờ có một người đàn bà nói có ý với hai người, hai người không cảm thấy buồn nôn hả?"
"Chị đã nói với Tâm Lan là cậu có khuynh hướng cong, nhưng cô ấy không tin,
chị nói mà."
"Này không có, em là thẳng, em..."
"Kỳ thị đồng tính là không tốt đâu."
“Lần này thì tớ tin rồi.” Thịnh Tâm Lan phụ hoạ theo.
Sắc mặt Phan An xanh mét: "Em tìm hai người để giúp em, hai người còn ngồi đây nói mát, em muốn xuống xe."
“Được rồi, được rồi.” Thịnh Tâm Lan kéo anh ta lại, cuối cùng không cười nữa: “Đùa em thôi, em còn tưởng thật, chị có thể giúp gì cho em?”
"Hai ngày nữa có tiệc, tên biến thái mời em đi, một trong hai người đi với em, chỉ cần nói là bạn gái của em, cho anh ta chắc chắn về giới tính của em là được."
"Đơn giản thế thôi?"
"Đúng vậy."
Nhìn thấy sự ngây thơ của Phan An, Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh trao đổi ánh mắt qua gương chiếu hậu.
Đứa trẻ này vẫn còn quá non nghĩ rằng nếu nói cho người kia về xu hướng tính dục của mình, người kia sẽ bỏ cuộc? Trong cái giới giải trí, có biết bao trai thẳng cũng bị bẻ cong?
“Không đi.” Thịnh Tâm Lan trực tiếp từ chối: “Chuyện này không đơn giản, cậu cứ tỏ thái độ dứt khoát trước, khi cậu thật sự kết hôn, người đó sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
“Thật sự không đi?” Phan An nhướng mày: “Nghe nói gần đây chị gặp bạn gái cũ của Nguyễn Anh Minh? Nếu em nói tên biến thái kia là anh của Lâm Mạn Hàm thì sao?”
Thịnh Tâm Lan ngẩn người.
Thế giới thật sự rất nhỏ, Lâm Mạn Hàm cướp người đàn ông của cô, cô cướp đàn ông của anh trai cô ta, chuyện gì vậy?
Bữa tiệc Phan An mời Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh tham dự là bữa tiệc trăm ngày cho con trai của anh hai Lâm Mạn Hàm, có rất nhiều người, bao gồm cả những người nổi tiếng và doanh nhân.
Thịnh Tâm Lan nắm lấy cánh tay của Phan An bước vào hội trường, cô mặc một chiếc váy dạ tiệc màu đen kín đáo, lộ ra chiếc cổ trắng và gầy, cả người giống như một viên đá cầm thạch trắng hoàn mỹ.
Lưu Ngọc Hạnh ở bên họ, đang nhìn đông ngó tây.
"Hứ, cũng hoành tráng ghê, Phan An, chị nghĩ cậu nên nghĩ đến việc đồng ý với tên kia. Nghe nói cậu Lâm phụ trách cả tập đoàn, nếu như kết hôn, cậu liền làm bà chủ tập đoàn đấy.”
“Bà chủ?” Phan An mặt xanh mét: “Chị Ngọc Hạnh, chị đủ rồi, em đã nói rất nhiều lần, em là trai thẳng.”
"Được được, cậu thẳng, còn thẳng hơn thanh thép."
Lưu Ngọc Hạnh tự nhiên đang trêu chọc anh ta, Thịnh Tâm Lan nghe thấy cũng không biết làm sao.
"Anh ta tới."
Cánh tay cô đột nhiên siết chặt, theo cái nhìn của Phan An, Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng người mặc vest đen, đi giày da đang tiến về phía họ, vẻ mặt cô ngưng trọng và có chút kinh ngạc.
Thế giới thực sự rất nhỏ.
“Anh Lâm, đây là bạn gái của tôi.” Phan An giới thiệu cô.
"Thật sao?"
Lâm Mộ Nham nhìn Thịnh Tâm Lan trong mắt có chút giễu cợt, nói: "Cô Thịnh, chúng ta lại gặp rồi."
“Làm sao anh biết cô ấy họ Thịnh?” Phan An cau mày nhìn Lâm Mộ Nham chằm chằm.
"Hai người quen biết?"
“So với quen biết thì phải nói là khá thân.” Lâm Mộ Nham nhìn Phan An:
"Cô Thịnh còn nói cho tôi biết cô ấy đã có vị hôn phu."