“Bị khách sạn Thịnh Đường bắt nạt như vậy rồi, đừng nói cô vẫn sẽ làm việc cho họ nha?”
Trong giọng nói của Lâm Mộ Nham mang theo chút đùa giỡn.
Thịnh Tâm Lan chau mày, trong lòng trống rỗng.
Lần này, cách làm của khách sạn Thịnh Đường đúng là khiến người khác đau lòng. Chuyện hỏa hoạn như thế này, bộ phận chịu trách nhiệm phải là bộ phận kiểm tra an ninh, làm sao lại là Thịnh Tân Lam chịu trách nhiệm được chứ, thế mà cô lại bị đình chỉ công tác để điều tra.
Cô cũng không ngốc, đây là sắp xếp của ai, không cần nghĩ cũng biết.
Nguyễn Anh Minh không cho cô từ chức, dùng cách đình chỉ công tác này dây dưa không dứt, để khiến cô đi không được, ở lại cũng không xong, rõ ràng là đang lấy chuyện công trả thù riêng.
Lúc này Lâm Mộ Nham đưa ra cành ô-liu, về tình về lý cô đều có thể ung dung tiếp nhận.
“Tôi không biết anh Lâm có thể cho tôi chức vị như thế nào, ngoại trừ năng lực, tôi không tiếp nhận sự thương hại, cũng không tiếp nhận quan hệ bám váy.”
Lúc Thịnh Tâm Lan nói đến “quan hệ bám váy”, vẻ mặt của Phan An giống như ăn sh*t vậy.
“Đương nhiên là xem trọng năng lực của cô. Tôi không biết tại sao Nguyễn Anh Minh lại chỉ cho cô làm vị trí quản lý tiền sảnh, nhưng ở chỗ tôi, tôi cảm thấy cô sẽ có công dụng lớn hơn.”
Lâm Mộ Nham thành khẩn thề thốt, giống như là sớm đã nhìn trúng Thịnh Tâm Lan, hơn nữa muốn đào chân tường vậy.
“Ví dụ?”
“Làm thư ký hành chính cho tôi.”
“Không được…”
Không đợi Thịnh Tâm Lan nói xong, giọng của Phan An đã chen vào, vẻ mặt hơi mâu thuẫn: “Chị tôi không thể làm thư ký cho anh được. Chị, chị đừng có mà đồng ý với anh ta, anh ta không có ý tốt đâu.”
Thấy bộ dạng lo lắng của Phan An, Thịnh Tâm Lan có chút bất lực, nhìn Lâm Mộ Nham nói:
“Anh xem, An quen biết anh lâu hơn tôi cũng cảm thấy anh không có ý tốt, làm sao tôi làm được?”
Lâm Mộ Nham không hề giải thích, hơi nhíu mày lại: “Tôi thấy cô vẫn là không nỡ rời khỏi Thịnh Đường. Cô không muốn đi tôi cũng không ép buộc, nếu khi nào cô muốn đến thì bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Thật sự không phải là không nỡ, chỉ là công ty của anh Lâm đúng thật là không phù hợp với tôi, tôi vẫn là tìm con đường khác thì tốt hơn.”
Đôi mắt Lâm Mộ Nham loé sáng:
“Ý của cô là, cô thật sự không muốn ở lại Thịnh Đường nữa?”
“Không tiện tiết lộ.”
Thịnh Tâm Lan cười nhẹ với Lâm Mộ Nham, biểu thị thái độ không muốn nói thêm gì nữa.
Mặc dù nhà họ Lâm và nhà họ Nguyễn có quan hệ thân thiết, nhưng trên thương trường lại là quan hệ đối thủ cạnh tranh. Nội bộ công ty có biến động gì, với thân phận là nhân viên của tập đoàn Thịnh Đường, cô không cần thiết phải nói quá nhiều với anh ta.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Lâm Mộ Nham không có ý tốt, đề phòng anh ta một chút thì tốt hơn.
“Cậu thật sự định từ chức khỏi Thịnh Đường sao?”
Vừa về đến nhà, Lưu Ngọc Hạnh liền hỏi chuyện trên xe lúc nãy.
Thịnh Tâm Lan đổi đôi dép lê, đến quầy bếp nấu nước, để lại cho Lưu Ngọc Hạnh một bóng lưng: “Ừ, việc riêng quá nhiều, dây dưa với công việc thì không tốt chút nào.”
“Vậy sao cậu lại không đồng ý với Lâm Mộ Nham? Làm thư ký hành chính cho anh ta oai hơn làm quản lý tiền sảnh ở Thịnh Đường nhiều, dưới một người trên vạn người tốt quá mà.”
Lưu Ngọc Hạnh cởi bộ váy dạ hội ra, tiện tay nhặt một chiếc áo phông trắng mặc vào, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đặt mông ngồi lên sofa.
“Anh ta chỉ mong sao dây dưa không dứt với Tiểu An thôi, cậu không thấy anh ta muốn kéo cả tớ vào sao?”
Lâm Mộ Nham là người làm ăn, đâu phải nhà từ thiện, thấy cô không có công việc thì ra tay giúp đỡ cho cô một công việc tốt như vậy, đây rõ ràng là lợi dụng mà.
Lưu Ngọc Hãnh nâng cao mày, có vẻ không đồng ý: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, có những chuyện nếu nghĩ quá nhiều thì đối với người khác hay với bản thân đều không tốt. Tớ cảm thấy cậu và Nguyễn Anh Minh vẫn nên nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, đừng giấu nữa.”
Nước đã sôi, Thịnh Tâm Lan đổ ra hai ly rồi đi qua ngồi xuống, đưa một ly cho Lưu Ngọc Hạnh.
“Cậu nói thì dễ, dù có nói cũng không phải là lúc này. Nếu anh ấy đã không có ý định ở bên tớ, bây giờ tớ nói cả hai đều là con của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ giành quyền nuôi con. Tớ tự biết thân biết phận của mình, tớ chắc chắn không thắng kiện được.”
Ở Đông Lăng, nhà họ Nguyễn một tay che trời. Nếu Nguyễn Anh Minh thật sự muốn giành quyền nuôi Ái Linh, cô chỉ có
thể buông tay.
“Cậu không thể nghĩ theo hướng tích cực chút sao? Nếu Nguyễn Anh Minh biết hai đứa nhỏ đều là con của anh ta, vậy thì anh ta sẽ không còn nghi ngờ việc cậu yêu thương đứa nhỏ nữa? Hiểu lầm giữa hai người cũng được giải quyết rồi.”
“Chuyện vốn không phải là như vậy.” Thịnh Tâm Lan nhíu mày.
“Vậy cậu nói tớ nghe xem, cậu cảm thấy thế nào? Rốt cuộc cậu muốn Nguyễn Anh Minh làm thế nào?”
Lưu Ngọc Hạnh ngồi thẳng người lên, lần đầu tiên không đứng về phía Thịnh Tâm Lan để nói: “Cậu luôn cảm thấy Nguyễn Anh Minh yêu cầu cậu quá nhiều, không công bằng với cậu, nhưng còn cậu thì công bằng với anh ta thế nào? Anh ta cũng đâu có biết Ái Linh là con gái anh ta.”
Thịnh Tâm Lan yên tĩnh lại, trong phòng cũng trở nên rất im lặng.
Rất lâu sau, Lưu Ngọc Hạnh ngồi dậy vỗ vỗ lên vai cô.
“Cậu tự mình suy nghĩ đi, dù sao cũng là chuyện của bản thân cậu. Đề nghị của tớ là cậu hãy nói thẳng với anh ta, nếu có một ngày phải lên toà, cậu đừng quên còn có một Cố Duy ở nước ngoài. Anh ấy sẽ không để người khác giành mất quyền nuôi dưỡng của Ái Linh đâu.”
Sau khi Lưu Ngọc Hạnh đi rồi, Thịnh Tâm Lan một mình ngồi trong phòng khách đến nửa đêm.
Trong mối tình với Nguyễn Anh Minh, cô đều cân nhắc được mất, nhưng cô không hề cảm thấy có gì không đúng. Cô là một người mẹ, là người mẹ đã bị cướp mất con vào năm năm trước, mặc dù có oán hận, cô cũng không có tư cách oán hận Nguyễn Anh Minh.
Trong phòng ngủ chính, Lưu Ngọc Hạnh nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, gọi lại một cuộc.
“Có chuyện gì vậy?”
Bên kia truyền đến giọng nói của Cao Khải, sự phấn khích liền tăng vọt.
“Ngày mai anh đi công tác về rồi, sau đó sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đi ra ngoài chơi với anh nhé.”
“Anh nghỉ đâu có nghĩa là em nghỉ, em rảnh không có chuyện gì làm à mà đi chơi với anh.”
“Anh nghe nói Anh Minh và Tâm Lan cãi nhau rồi đúng không? Em không muốn giúp họ làm lành sao? Chúng ta ra ngoài chơi, rủ họ đi chung luôn.”
“Liên quan gì đến em chứ?” Giọng nói Lưu Ngọc Hạnh lạnh nhạt: “Hai người họ cãi nhau là chuyện của họ, thích cãi thì cứ cãi, anh muốn làm người giảng hoà thì anh cứ làm, em không làm.”
Cao Khải giống như không nghe thấy lời cô nói.
“Dã ngoại ở đảo hoang và nghỉ dưỡng, em chọn cái nào?”
“Đảo hoang.”
“Vậy cứ quyết định vậy đi. Đồ dùng anh sẽ chuẩn bị, em cứ chuẩn bị đi là được.”
Cao Khải đã hiểu quá rõ cách nói chuyện nghĩ một đằng, nói một nẻo của Lưu Ngọc Hạnh. Giống như hôm nay, từ giọng nói của cô là có thể đoán được là cô thích hay không thích, không liên quan đến lời cô nói.
Sáng ngày hôm sau, trước khi đi làm, Lưu Ngọc Hạnh nói với Thịnh Tâm Lan về chuyện đi chơi.
“Đúng lúc mượn cơ hội này, trên đảo cũng không có ai, hai người các cậu cứ thẳng thẳng nói chuyện với nhau đi.”
Thịnh Tâm Lan do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Từ cặp mắt thâm quần của cô, Lưu Ngọc Hạnh biết ngay tối hôm qua cô không ngủ được, có lẽ là suy nghĩ đến việc có nên nói thẳng ra mọi chuyện hay không.
“Chiều nay cậu làm gì?” Trước khi đi, Lưu Ngọc Hạnh thuận miệng hỏi.
“Đến nhà ông cụ Nguyễn một chuyến để thăm con gái.”
“Cậu cứ hết lần này đến lần khác vứt con gái ở nhà họ Nguyễn còn không phải là để mượn cớ đi thăm con trai sao, tâm tư sâu quá nha.”
“Đó là con của tớ mà.”
“Đúng đúng đúng, là con của cậu, đâu có ai phủ nhận, còn không phải là do tự cậu không nhận đấy sao?”
Lưu Ngọc Hạnh cầm chìa khoá:
“Tớ không nói nhảm với cậu nữa, tớ sắp trễ giờ làm rồi, tạm biệt.”
“Không tiễn.”