Trong hộp thư có một phần bưu kiện yên tĩnh nằm đó của trợ lý Chu Phương gửi đến.
Là một tờ giấy chứng nhận kết hôn điện tử, phía dưới có chữ kí của hai người cùng thời gian công chứng, một tờ khác là tình trạng hôn nhân của nước Mỹ, cùng một ít ảnh chụp chung của gia đình, còn có lý lịch của Cố Duy.
Tốt nghiệp đại học ST. York, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhân tài kiệt xuất của giới thiết kế, thời gian vẻn vẹn ba năm, làm giàu từ một công ty trang phục không có tiếng tăm, cuối cùng đầu tư bỏ vốn đưa ra thị trường, bây giờ trong tay anh ta đã quản lý một tập đoàn top 500 toàn cầu, lý lịch như vậy khá đẹp.
Cho dù là Nguyễn Minh Anh cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất ưu tú.
Mà điều khiến cho anh không thể tiếp thu được chính là, Thịnh Tâm Lan ở bên cạnh anh ta ở thời điểm anh ta không có gì cả, chứng nhận kết hôn ở lễ tình nhân bốn năm trước ở nước Mỹ, ngoại trừ do tình yêu, anh tìm không thấy bất kỳ lý do khác để giải thích vì sao cô lại gả cho một người không có gì trong tay.
Đồng thời đến bây giờ còn chưa ly hôn.
Bên trong gian phòng an tĩnh đến đáng sợ, dường như có thể nghe thấy tiếng vòi nước chưa đóng chặt đang nhỏ từng giọt nước.
Không biết qua bao lâu, bỗng vang lên một tiếng “Rầm!”.
Chiếc máy tính làm việc va chạm với sàn nhà, vang lên tiếng động lớn, ngay sau đó các tập văn kiện tối màu và các cuốn sách nặng nề bao phủ, ly rượu đỏ ném vào tường, tạo thành một dấu vết đỏ như máu, mảnh vỡ chia năm xẻ bảy rơi ở góc tường, hiện lên ánh sáng yếu ớt.
Dường như là trong chốc lát, toàn bộ thư phòng biến thành một vùng phế tích.
“Thưa cậu…”
Bảo mẫu nghe thấy tiếng chạy đến, đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng đó, bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: “Đây là…”
“Ra ngoài...”
“Cậu chủ, tay của cậu...”
“Cút ra ngoài.”
Âm thanh tức giận truyền đến màng nhĩ của người giúp việc, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng sấm to, mưa giông và sấm chớp bỗng dưng xuất hiện, tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, ánh sáng của tia chớp chiếu lên mặt của Nguyễn Minh Anh như vực sâu quỷ mị, vô cùng âm trầm, người làm sợ đến mức gương mặt trắng bệch, lảo đảo đóng cửa lại, hốt hoảng rời đi.
Trong một mảnh phế tích, khuôn mặt Nguyễn Minh Anh bình tĩnh, bóp nát chiếc cốc pha lê, mảnh vỡ đâm vào bên trong da thịt, máu tượt xuống dưới từ ngón tay thon dài, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà, ngưng tụ thành vết máu đen nhánh.
“Ba của Tâm Lan tỉnh rồi đúng không.”
Cao Khải cầm ô, đưa Lưu Ngọc Hạnh đến dưới tầng của khu dân cư: “Vậy việc cắm trại mà chúng ta đã đề cập trước kia, cũng nên xác định thời gian đi, cũng đã kéo dài rất lâu rồi.”
“Ngày mai tôi sẽ nói với Tâm Lan một chút, hẳn là không vấn đề gì, dù sao bác sĩ cũng đã nói hiện tại bệnh tình ba cô ấy rất ổn định, nếu như khôi phục tốt, sống thêm mấy năm cũng không thành vấn đề.
“Sống mấy năm?”
Cao Khải nghẹn họng nhìn trân trối: “Đây là lời em an ủi người khác sao? Bình thường Thịnh Tâm Lan cũng nghe thấy em nói mấy lời này?”
“Có vấn đề gì sao?” Lưu Ngọc Hạnh lườm anh ta một cái, "thiện ác đến cùng sẽ được báo ứng, anh nghe chưa? Ba cô ất lúc còn trẻ không để ý đến giá đình của mình, làm bậy ở bên ngoài, hại Tâm Lan vừa ra đời liền không có mẹ, sau này nếu không phải ông ngoại của Tâm Lan mất, ông ta cũng sẽ không đón cô ấy về đâu.”
“Không phải ba cô ấy đối với cô ấy rất tốt sao? Không thể quơ đũa cả nắm, đó cũng là chuyện của thế hệ trước.”
“Thôi đi, tôi không quen nghe những lời này.”
Lưu Ngọc Hạnh một mặt oán giận: “Chuyện của thế hệ trước không ảnh hưởng đến thế hệ sau thì mới chấm dứt, còn với chuyện Thịnh Thanh Sơn biết rõ ràng là người phụ nữ kia hại chết mẹ Tâm Lan còn cưới bà ta về, về chuyện này, cũng không có gì đáng giá để đồng tình cả.”
Cao Khải cũng không kinh ngạc.
Chuyện nhà họ Thịnh anh ta cũng đã được nghe nói một chút, vốn là không biết, nhưng dù sao cũng là bạn của Lưu Ngọc Hạnh, cũng điều tra một chút, trong thời gian đó, việc năm đó của Nhà họ Thịnh còn được đưa lên báo, tại thời đại báo chí, tạp chí đã xuất bản, muốn thu về là chuyện không có khả năng.
Người thứ ba nâng bụng lớn tìm tới cửa, hại người vợ sinh non, còn không đưa đến bệnh viện người vợ liền tắt thở, cuối cùng đứa trẻ được sinh mổ, vẫn còn sống, lúc ấy cũng là nhấc lên một trận dư luận.
Sự tình náo loạn thành như vậy, muốn nói Thịnh Thanh Sơn không biết gì cả cũng là chuyện không có
khả năng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn cưới người thứ ba, đồng thời nhét cô con gái mạng lớn của mình vào nhà mẹ đẻ của vợ cũ, rất nhiều năm sau mới đón về.
“Ông ta làm tất cả mọi thứ cũng bởi vì áy náy, ông ta muốn dùng những điều đó để chuộc tội, ông ta muốn chuộc tội, lại tạo thành tổn thương không có cách nào đền bù, tuổi thơ và thời thiếu niên của Tâm Lan dường như là một quân cờ trong bàn cờ.”
Sắc mặt của Lưu Ngọc Hạnh lạnh lùng, bật cười một tiếng: “Không có ai là người tốt cả.”
Mợ cả của Thịnh Tâm Lan là bạn thân nhất của mẹ cô- Thư Mộng khi còn sống, tính tình Thư Mộng mềm yếu, tính tình của bà ấy lại rất mạnh mẽ, sau khi Thư Mộng chết đi, tất cả mọi người cho là bà ấy sẽ coi Thịnh Tâm Lan như con đẻ, nhưng không ai nghĩ tới bà ấy lại ném Thịnh Tâm Lan cho ông ngoại của cô, sau khi ông ngoại qua đời, trực tiếp biến thành người đàn bà độc ác, đuổi cô ra khỏi nhà.
Cho dù nhiều năm sau Thịnh Tâm Lan mới hiểu được, mợ cả không cam tâm Thịnh Thanh Sơn cứ sống hạnh phúc thoải mái như vậy, quên mất người vợ tào khang năm đó chết thảm, cho nên bà ấy muốn đưa Thịnh Tâm Lan qua để nhắc nhở ông ta, ngày tháng bây giờ của ông ta là trộm được mà có.
mợ cả đã đánh cược nhiều năm, bây giờ xem ra cuối cùng cũng nghĩ thoáng, không còn bắt buộc Thịnh Tâm Lan dù có chết cũng phải chết ở trước mặt Thịnh Thanh Sơn nữa, cho hai mẹ con Thịnh Tâm Lan một phần tình cảm đến muộn.
Lưu Ngọc Hạnh là người ngoài cuộc, thậm chí không tham dự những ngày tháng giãy dụa đau khổ trước kia của Thịnh Tâm Lan, nhưng so với những người khác thì cô biết nhiều hơn, cũng lý giải nhiều hơn, cô đau lòng cho Thịnh Tâm Lan, tựa như đau lòng cho chính mình.
Khuôn mặt quật cường của cô rơi vào trong mắt Cao Khải, khuấy động mặt hồ, khó mà yên ắng lại.
Cô gái tốt như vậy, anh ta tin tưởng cả đời mình, cũng không thể gặp được người phụ nữ như vậy nữa, khiến cho anh ta nóng ruột nóng gan, hận không thể đem móc trái tim ra, đặt trước mặt cô.
“Ngọc Hạnh, chúng ta kết hôn đi.”
Đêm mưa rất lớn, bên trong không gian mà chiếc ô tạo ra, truyền đến giọng nói tỉnh táo chắc chắn của Cao Khải.
Chiếc nhẫn ở trong túi quần âu của anh ta, anh ta đã đợi nửa tháng, anh ta đang chờ đợi một thời cơ, một thời cơ mà trái tim anh ta rung động không ngừng, thời cơ có thể mang toàn bộ nhiệt huyết trong tim anh ta ra trước mặt cô.
Lưu Ngọc Hạnh sửng sốt một chút, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nước mưa liền rơi vào lưng cô.
Cao Khải vội vàng đưa ô đến, thay cô chặn lại nước mưa ở sau lưng, một tay khác đưa vào trong túi.
“Đừng lấy ra.”
Lưu Ngọc Hạnh bỗng nhiên lên tiếng, ngăn lại động tác của anh ta.
“Cao Khải, nếu như anh lấy ra, từ giờ trở đi chúng ta mỗi người một ngả, cả đời không qua lại với nhau nữa.”
Cao Khải khẽ giật mình, giống như là không tin những gì mình nghe thấy.
“Ngọc Hạnh, em…”
“Đã muộn rồi, hôm nay trò chuyện quá nhiều, anh cũng nghĩ nhiều rồi, tôi về đây, anh cũng đi sớm đi.”
Tốc độ Lưu Ngọc Hạnh nói rất nhanh, giống như là nóng lòng muốn kết thúc cái gì đó, sau khi nói xong lời này cô muốn rời đi, lại bị Cao Khải giữ tay lại.
“Thả tôi ra.”
“Lưu. Ngọc. Hạnh.” Cao Khải dùng thái độ cứng rắn mà trước đây chưa từng có, bắt lấy cổ tay của cô không chịu buông tay: “Em đang chống đối cái gì? Em rất rõ ràng là tôi yêu em, tôi không hút thuốc uống rượu cua gái đánh nhau, mặc kệ em muốn cái gì, chỉ cần em phân phó, mặc kệ là chuyện tôi có thể làm hay không, tôi đều chưa từng nói nhảm, lập tức làm, tôi chỉ có một yêu cầu, gả cho tôi.”