Nguyễn Anh Minh cuối cùng vào một khắc cuối cùng sinh lòng thương tiếc, không làm ra chuyện tổn thương cô.
Sau khi nghĩ tới điểm này, tâm tình Thịnh Tâm Lan bình phục lại, mà nghĩ lại đoạn thời gian này, và đoạn thời gian trước kia hai người va chạm, cô cảm thấy cần phải nói chuyện một chút.
Dẫu sao chia tay cũng có thể giải quyết hòa bình.
"Em đi tìm Tiêu Thành Tâm chỉ là muốn nhìn một chút cuối cùng hắn muốn làm gì, coi như anh không đến, em cũng sẽ không tùy tiện vào phòng hắn như vậy, nếu như không phải có người cố ý dẫn dắt hắn, em không tin hắn sẽ bởi vì việc vừa ý em như vậy lại phí công làm rối loạn hợp tác của em và tập đoàn Kiều An."
Thịnh Tâm Lan tự nhận giải thích đủ rõ ràng rồi, né người thận trọng đánh giá Nguyễn Anh Minh, lại thấy anh nhăn mi, cũng không biết nghe vào lời cô không.
"Cho nên, nếu như anh là lo lắng em xảy ra chuyện mới đi theo, vốn có thể nói rõ ràng, em nói cám ơn, chuyện đơn giản như vậy, cần gì phải làm thành như bây giờ?"
Cô tiếp tục nói, "Chia tay cũng có thể rất hòa bình, gặp mặt lại còn có thể là bạn."
"Đủ rồi."
Nguyễn Anh Minh lên tiếng cắt đứt, giọng lạnh lùng, mang theo mấy phần không nhịn được.
"Nói nhảm nhiều như vậy là không muốn đi?"
Thịnh Tâm Lan nhíu mày một cái, "Chẳng qua là em cảm thấy sau lần đó chúng ta vẫn luôn không thể nói chuyện rõ ràng, tỉnh táo trao đổi bình thường."
Cô nói 'Lần đó' rất mịt mờ, dẫu sao một vết thương như vậy, chính cô cũng không có dũng khí xé ra.
Mà khi nghe được hai chữ 'Lần đó', thần sắc Nguyễn Anh Minh cũng hơi có biến động, mi tâm rõ ràng nhảy hai cái, trầm mặc hơn.
"Em thừa nhận trước kia em có chút giấu giếm anh, nhưng khi đó chẳng qua là em cảm thấy nếu em và Cố Duy cũng không phải là hôn nhân thật sự, vậy cũng không cần phải nói nhiều nữa, em đưa tiểu Ái Linh đi nước Mỹ, nếu như không lấy được thẻ xanh, vậy thì đồng nghĩa phải lấy thân phận một người tùy thời né tránh kiểm tra nhân khẩu địa phương, đó là di dân phi pháp."
"Cho nên vì thẻ xanh, em có thể tùy tiện kết hôn với người đàn ông khác?"
Thái độ của Nguyễn Anh Minh không tốt, bởi vì vẫn không cách nào hiểu được, nhưng nếu Thịnh Tâm Lan chủ động nhắc tới chuyện này, tâm trạng anh đã ôn hòa hơn trước rất nhiều.
"Không phải tùy tiện." Thịnh Tâm Lan lên tiếng phủ định, giải thích,
"Cố Duy là người chủ nghĩa không cưới, hơn nữa còn là một người vô cùng cuồng công việc, anh ta thiếu tiền, em thiếu thân phận, kết hôn hai bên đều có lợi em cảm thấy không vấn đề gì, huống chi sau khi chúng em đăng kí kết hôn căn bản không ở chung, trung bình một năm cũng chỉ có lễ giáng sinh, các loại ngày lễ thấy anh ta một hai lần."
Cô dĩ nhiên biết Nguyễn Anh Minh để ý cái gì, kỳ thật cũng không khó hiểu.
Là người đàn ông cũng sẽ để ý tình sử trước kia của người phụ nữ của mình, huống chi từ góc độ của Nguyễn Anh Minh nhìn, là cô căn bản còn chưa ly hôn với Cố Duy.
Trước kia nếu như không phải là Nguyễn Anh Minh nói chuyện quá tổn thương người, vừa lên tới đã hùng hổ dọa người không có chút tín nhiệm nào, cô vốn là nên trước khi anh hỏi tới Cố Duy trước tiên liền cùng anh nói.
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh phức tạp, đè nén vẻ chấn động, anh âm thầm siết chặt quả đấm, xác nhận nói, "Em và anh ta chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa?"
Thịnh Tâm Lan trịnh trọng gật đầu một cái.
Cái hiểu lầm này có lẽ huyên náo hơi lớn, có lẽ cũng hoàn toàn là bởi vì hai người giận dỗi lẫn nhau đưa tới, nhưng từ chuyện này hoàn toàn có thể thấy được, giữa cô và Nguyễn Anh Minh thật ra có rất nhiều không thích hợp.
Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm cô nhìn một hồi, tựa hồ là đang tiêu hóa nổi niềm không thể tưởng tượng này.
Hồi lâu, trong mắt anh xuất hiện thần sắc thất vọng, chậm rãi cúi người xuống, ngón tay thon dài xen vào trong tóc, từ trong tóc lộ ra đầu ngón tay, rồi sau đó cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
"Chuyện này trước em đã giải thích với Cao Khải rồi." Đối với bộ dáng này của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan bày tỏ không hiểu, hồ nghi nói, "Anh ta không nói cho anh sao?"
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên, sắc mặt căng thẳng, ẩn nhẫn cùng mấy phần tức giận, kiên định nói, "Không có."
Ngắn gọn hai chữ nói như nguyền rủa vậy, Thịnh Tâm Lan nghe sợ hết hồn
hết vía.
Sao cô cảm thấy, mình đã khiến Cao Khải chọc phải phiền toái không nhỏ chứ?
Hiểu lầm giải thích rõ, tâm trạng Nguyễn Anh Minh cũng khôi phục bình thường, hai người hiếm khi ôn hòa nhã nhặn ở trên giường bệnh phòng cấp cứu nói chuyện một chút.
Cuối cùng Nguyễn Anh Minh không nhăn nhó nữa, chuyện xảy ra tối nay cũng nói một lần, lời ít ý nhiều,
"Ở dạ tiệc nghe thấy hắn nói địa chỉ khách sạn, sau khi kết thúc gặp em trên đường nên để cho Chu Phương dừng xe, anh cùng đi, vốn là nếu em mười phút đã đi ra ngoài, anh sẽ không vào."
Giọng Nguyễn Anh Minh lại hiếm có ngượng ngùng.
Thịnh Tâm Lan tiếp lời, "Kết quả nửa ngày em không đi ra, anh cho là em xảy ra chuyện đúng không?"
"Ừ."
Được rồi, Thịnh Tâm Lan ho khan một tiếng, cũng giải thích một chút nguyên nhân cô không ở căn phòng đó,
"Thật ra là em đi nhầm tầng, Tiêu Thành Tâm vẫn luôn nói 419, em cho là tầng bốn, ở tầng bốn tìm tới lui bốn năm lần cũng không tìm được căn phòng này, ai biết cái quán rượu Bạch Nguyệt này biến thái như vậy, phòng lớn nhất ở đỉnh tòa nhà mới là 419, thật là có bệnh."
Nhầm lẫn chồng, cuối cùng nhầm lẫn đến cục cảnh sát.
Cho nên nói, thế sự khó liệu.
Khi nói chuyện, Chu Phương cầm thuốc trở lại, thấy trong phòng cấp cứu một mảnh hòa hợp, còn sững sốt một chút, có chút không biết làm sao, "Cái đó, tôi có phải quấy rầy hai người rồi không?"
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh lạnh như băng quét qua, Chu Phương giật mình một cái, "Tôi nhớ ra còn thuốc chưa lấy, hai người tiếp tục, tiếp tục..."
Thịnh Tâm Lan lại gọi anh ta lại, "Được rồi, đều không phải quen biết ngày một ngày hai, mọi người cũng hiểu nhau, đừng dùng cách này nữa, tôi còn có việc, thật sự phải đi rồi."
Nguyễn Anh Minh lập tức đứng dậy, "Anh tiễn em."
"Không cần, " Thịnh Tâm Lan nhìn ngực anh một cái, "Bác sĩ nói anh khôi phục cũng không khá lắm, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, khách sạn em ở ngay gần đây, đi bộ về được, sau này... Có cơ hội sẽ liên lạc lại đi."
Vừa nói, cô liền xiết chặt túi, lễ phép cười một tiếng, "Em đi đây."
Nguyễn Anh Minh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô đi, trong con ngươi vốn là ấm áp theo cô đi xa mà dần dần biến mất, cuối cùng trong nháy mắt khi móc điện thoại di động ra nhận điện thoại, tóe ra tức giận vô cùng,
"Cao Khải, chuyện Tâm Lan và Cố Duy chỉ kết hôn hình thức, tại sao cậu không nói cho tôi?"
Đột nhiên một tiếng gào to như tiếng sấm vang lên, làm Chu Phương từ trước đến giờ thường thấy sóng gió cũng phải run rẩy, tay xách hộp thuốc cũng run theo, thiếu chút nữa không xách được mà rơi trên mặt đất.
Nhìn dáng vẻ Nguyễn Anh Minh nổi trận lôi đình mắng người trong điện thoại, Chu Phương phản ứng cực nhanh, trước khi bác sĩ và bệnh nhân chú ý tới, mau chóng đóng cửa phòng lại, sau đó rúc bên cạnh cửa trộm gửi tin nhắn cho Thịnh Tâm Lan.
Lão đại không để ý hình tượng chút nào như vậy là bị kích thích lớn đến thế nào?
Bên kia, Thịnh Tâm Lan mới vừa từ cửa bệnh viện đi ra, bên ngoài trăng sáng sao thưa, 'Ting' một tiếng, điện thoại di động reo một tiếng nhắc nhở có tin nhắn tới, từ trong túi lấy ra nhìn một cái,
"Cô nói gì với tổng giám đốc Nguyễn vậy? Cho tôi một cái nhắc nhở đi, gọi cuộc điện thoại, sếp Cao bị mắng máu chảy đầy đầu, tôi sợ tôi bị dính lây."