Lãi Được Bé Yêu

Con phải kết hôn cho ông


trước sau

“Ban đầu tôi thật sự không định tổn thương hai đứa bé, cô ta nói với tôi chỉ là tạo ra chút khói ngoài ý muốn, sau đó tôi vào ôm Lập Huy ra là được rồi, nhưng không nghĩ tới thật sự bốc cháy, còn cháy to như vậy, thiêu rụi cả phòng bếp, sau đó tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi, nếu lúc đó mình không cắn răng xông vào đưa Lập Huy ra, cả đời tôi cũng sẽ không an lòng.”

Nhắc tới chuyện ban đầu, Lâm Mạn Hàm vẫn còn sợ hãi.

Thịnh Tâm Lan đánh giá cô ta, như có điều suy nghĩ.

“Cho nên Cao Mỹ Lệ lúc đó là mượn đao giết người, mượn tay cô, một mặt giá họa tôi cố ý không cứu Lập Huy, mặt khác hại chết Lập Huy, mà nếu cuối cùng Anh Minh tức giận điều tra, thì cũng chỉ có thể tra tới trên đầu cô, cô không có chút chứng cớ gì có thể chứng minh chuyện này do cô ta làm, vì lúc xảy ra chuyện, cô ta đang tham gia quay phim ở nước ngoài.”

Lâm Mạn Hàm gật đầu, sắc mặt phức tạp: “Là tôi sơ suất.”

Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, có cảm giác không rét mà run.

Lâm Mạn Hàm không có lý do nói dối, mà Cao Mỹ Lệ cũng quả thực có động cơ vu khống cô.

Hơn nữa, nếu ban đầu chuyện hỏa hoạn là Cao Mỹ Lệ một tay lên kế hoạch, hơn nữa sai khiến Lâm Mạn Hàm, vậy trước đây những nghi vấn khi cô mang thai cũng thành lập.

Ví như Lâm Mạn Hàm là một cô tiểu thư được nuông chiều thì sao có thể hạ mình cấu kết với đầu bếp hãm hại hai đứa bé, lại ví như cô ta không quan tâm hành vi của mình quái dị bị người khác nghi ngờ, ở cửa cuối cùng bỗng chạy vào vụ cháy cứu Nguyễn Lập Huy.

Thịnh Tâm Lan gần như không cần suy nghĩ nhiều thì đã tin những lời cô ta nói.

Cao Mỹ Lệ quả thực có gan này, cô ta không giống Lâm Mạn Hàm, mười sáu mười bảy tuổi đã debut vào giới giải trí, giao dịch dơ bẩn gì mà chưa từng gặp, loại người nào cũng biết, cô ta làm được loại chuyện này.

“Cho nên bây giờ cô có thể tin tôi rồi chứ?” Lâm Mạn Hàm hỏi cô.

“Dạo gần đây tôi luôn bất an trong lòng, tôi cứ cảm thấy anh Anh Minh biết những chuyện này, chỉ là cố ý không vạch rõ với tôi mà thôi, tôi thực sự không chịu nổi cảm giác đó, cho nên tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi muốn làm gì đó, để tất cả quay về quỹ đạo vốn có.”

“Cho nên cô hi vọng tôi và Nguyễn Anh Minh hòa hợp như ban đầu, giống như lúc cô chưa tới?”

“Ừ.”

“Không khả năng lắm.” Thịnh Tâm Lan chậm rãi thở ra, sự cảnh giác vốn có dần thả lỏng, sóng lưng cứng ngắc cũng thả lỏng tựa vào ghế: “Tôi tin những lời cô vừa nói, nhưng giữa tôi và Nguyễn Anh Minh không chỉ có vấn đề này, cô đã biết thân thế của Lập Huy và Tiểu Linh Linh, vậy cô hẳn cũng biết, trong đó rất phức tạp, không đơn giản như vậy.”

“Cô nói cho anh Anh Minh biết không phải là được rồi sao, tôi nhìn ra anh ấy thật sự rất thích cô, nếu cô nói với anh ấy cô chính là mẹ ruột của Lập Huy, anh ấy còn có một đứa con gái, vậy không phải mọi người đều vui mừng sao? Như vậy, loại người như Cao Mỹ Lệ cũng không còn cơ hội nữa.”



Lâm Mạn Hàm suy nghĩ rất đơn giản, cô ta dường như thật sự nôn nóng thúc đẩy chuyện này.

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, nhưng anh ta sẽ biết.” Thịnh Tâm Lan nhếch môi, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Trước đó, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Ban đầu lúc ở bên Nguyễn Anh Minh, cô không rõ anh chính là người đàn ông năm đó, sau đó vô số lần không nghĩ tới, nếu trước đây đoán được, cô sao có thể yêu anh?

Lâm Mạn Hàm do dự một lát, kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ không nói, trước đó cũng từng do dự có nên nói không, kéo dài thời gian lâu rồi, thì thật sự không dám nói nữa, cô cũng biết nếu tôi nói thì nhất định sẽ dính líu tới tôi và Cao Mỹ Lệ, mặc dù tôi cảm thấy anh Anh Minh có thể đã biết chuyện hỏa hoạn liên quan tới tôi, nhưng nếu nói ra trước mặt, tôi sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.”

Đáp án như vậy cũng nằm trong dự
liệu của Thịnh Tâm Lan.

Ai cũng hi vọng mình có dáng vẻ xinh đẹp nhất trong mắt người mình từng yêu.

“Vậy, cái này tôi giữ.” Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi, ngón tay khẽ gõ trên túi giấy: “Cũng cảm ơn hôm nay cô hẹn tôi ra ngoài nói chuyện này.”

“Là tôi thiếu cô một lời xin lỗi.” Lâm Mạn Hàm mím môi, ngón tay trắng nõn sạch sẽ bắt chéo đặt trên bàn, có chút không tự nhiên: “Nói ra thì tôi đối với anh Anh Minh cũng chỉ là thói quen dựa dẫm thôi, khi quay về tôi đã suy nghĩ rất nhiều, anh tôi cũng khai sáng cho tôi rất nhiều lần, tôi nghĩ thông rồi, trước đây những chuyện tôi làm cô đừng để ý.”

Thịnh Tâm Lan cười: “Cô cũng không làm gì cả.”

So với những chuyện Cao Mỹ Lệ làm, Lâm Mạn Hàm căn bản có thể xem là chỉ động miệng mà thôi.

Nói ra thì chỉ là một cô công chúa nhỏ được nuông chiều yêu thương, năng lực làm việc mặc dù rất tốt, cũng rất xinh đẹp, chỉ là về vấn đề tình cảm lại có chút ngốc bạch ngọt, nếu không thì cũng sẽ không gặp phải chuyện thất bại hôn nhân này.

Hai người xem như bắt tay hòa giải, cũng ngoài ý liệu cùng ăn bữa trưa hòa bình.

“Vậy lúc nào cô đi Pháp?”

“Sao? Vội đẩy tôi đi như vậy à.” Lâm Mạn Hàm khóe mắt cong cong, cười chế nhạo: “Sợ tôi hối hận?”

“Tôi là sợ cô ở lại quá lâu thì những chuyện trước đây cô làm sẽ bị người khác đào ra.”

Thịnh Tâm Lan lườm cô ta: “Không phải nói Cao Mỹ Lệ kêu cô nghe lời cô ta sao?”

“Cô ta cũng chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến ba thôi, tùy tiện kêu anh tôi giúp ngáng chân cô ta, lăn lộn trong giới giải trí nào dễ dàng như vậy, cô xem cô ta bây giờ có thời gian rảnh rỗi đến bàn chuyện hợp tác với tôi sao? Thật buồn cười.”

Lâm Mạn Hàm bĩu môi, lúc nhắc tôi Cao Mỹ Lệ thì dáng vẻ vô cùng khinh miệt.



“Cuối tháng này tôi sẽ đi, đến lúc đó cô có thể đến tiễn tôi, đảm bảo anh Anh Minh giật nảy mình.”

“Anh ta sẽ giật nảy?”

Thịnh Tâm Lan lắc đầu: “Tôi chưa từng nhìn thấy trên mặt anh ta vượt quá ba loại biểu cảm.”

“Thử xem mà.”

“...”

——

Phòng khách nhà tổ nhà họ Nguyễn, bày xong bàn cờ, ông cụ và Nguyễn Anh Minh mỗi người ngồi một bên, hai quân đen trắng.

“Đánh xong bàn cờ này, ông đến nhà họ Lâm một chuyến, mời ba mẹ Mạn Hàm đến, buổi tối ông phải bàn chuyện thời gian đính hôn với họ.”

Nguyễn Anh Minh ngồi thẳng người: “Con không định đính hôn với Mạn Hàm, ông nghĩ quá nhiều rồi.”

“Con không phải ở chung với Mạn Hàm sao? Không đính hôn thì muốn làm gì? Ông nói cho con biết, chuyện của con và Thịnh Tâm Lan, phía bên nhà họ Lâm cũng biết, đính hôn rồi người ta mới an tâm.”

“Vậy thì bỏ đi.” Nguyễn Anh Minh hạ quân trắng trong tay, chặn thế công của ông cụ: “Con không định đính hôn với cô ấy, nói vậy trên bàn ăn trưa, là cho ông mặt mũi trước mặt nhiều người, sợ ông không xuống đài được, cô ấy trong mắt con chỉ là em gái.”

“Em gái?”

Ông cụ cau mày, ngẩng đầu lên: “Trước đây con không nói với ông như vậy.”

“Con nói gì với ông?” Nguyễn Anh Minh mặt mày nghiêm túc.

“Con...” Ông cụ ngẫm nghĩ, cũng đúng, mặc dù dạo này Nguyễn Anh Minh và Lâm Mạn Hàm luôn có đôi có cặp, nhưng anh thật sự chưa từng nói hai người có quan hệ gì.

“Con làm loạn!”

Ông cụ đập bàn, cờ trên bàn nảy lên: “Con xem ông là già cả hồ đồ thì có thể tùy tiện lừa gạt sao? Trước cuối năm nay, con phải kết hôn cho ông.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện