“Chú rể Lý Duy, cô dâu Lê Vân chân thành mời bạn Thịnh Tâm Lan đến tham gia lễ đính hôn...”
Một dòng chữ viết tay rất bắt mắt, ở bên trong được trang trí bằng hình ảnh bằng phim hoạt hình của hai người bọn họ, Thịnh Tâm Lan nắm thật chặt góc thiệp mời, ánh mắt hơi chìm xuống.
Sau khi suy nghĩ lại thì nó cũng nằm trong dự liệu, lần trước ngẫu nhiên gặp nhau ở trong thang máy, chẳng phải đã nhìn thấy trên tay của Lê Vân đeo chiếc nhẫn lúc đầu có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cô à?
Chỉ là nằm ngoài dự liệu đó chính là bọn họ còn dám gửi thiệp mời tới cho mình, Thịnh Tâm Lan dựa ở trên ghế sofa, nhếch miệng nở một nụ cười tự giễu, nhớ đến chuyện vào năm năm trước, trái tim cô vẫn ẩn ẩn đau nhức.
Nếu như không phải là bởi vì Lý Duy và Lê Vân, vậy thì mình sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại.
Không biết là ai đó đã nói đời này không yêu một người đàn ông cặn bả thì coi như con đường tình yêu sẽ không hoàn chỉnh, nếu như còn nói thêm một câu nữa là không gặp bạn thân cướp người yêu của mình thì cũng không coi như là hoàn chỉnh, Thịnh Tâm Lan cảm thấy cuộc đời của mình hoàn chỉnh đến không thể hoàn chỉnh hơn.
Cuối cùng tấm thiệp mời cũng bị cô tiện tay nhét ở dưới bàn trà không để ý tới.
Bạn không cẩn thận đạp phải cức chó, chẳng lẽ còn phải giơ lên để ngửi xem cứt chó thối hay không à?
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, vốn dĩ Thịnh Tâm Lan chuẩn bị ở nhà để chuẩn bị bản kế hoạch mừng tất niên, sáng sớm lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Mở cửa ra thì đã nhìn thấy một nam một nữ, nam thanh nữ tú, một người thì ổn trọng, một người thì dịu dàng, đều mặc trên người đồ tây thẳng thớm, trong tay của người nào cũng mang theo một tập công văn.
“Xin lỗi nha, nhà của chúng tôi không cần bảo hiểm đâu.”
Thịnh Tâm Lan phun ra một câu, sau đó liền muốn đóng cửa lại.
Cô gái vội vàng nói: “Cô là cô Thịnh đúng không? Chúng tôi là trợ quản của trường mẫu giáo Lam Bảo.”
Thịnh Tâm Lan trừng to mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Người phụ nữ mỉm cười đưa tay ra: “Tôi tên là Tôn Hồng, anh ta là Trần Ngôn, lần này tôi đến đây là để tiến hành cuộc thăm hỏi gia đình như thông lệ trước khi bạn nhỏ Thịnh Ái Linh nhập học, chủ yếu là để hiểu rõ thói quen sinh hoạt hàng ngày của bạn nhỏ, bệnh án và nhiều thứ khác.”
Năm phút sau.
Thịnh Tâm Lan rửa mặt đi ra từ trong nhà vệ sinh, ngượng ngùng nhìn một nam một nữ đang ngồi ở bên cạnh bàn trà: “Xin lỗi nha, tôi còn không biết là mọi người còn có quá trình đi thăm hỏi gia đình trước khi nhập học nữa.”
Tôn Hồng vẫn mang bộ dạng ấm áp dịu dàng như cũ: “Ở trên giấy báo nhập học của chúng tôi đều đã ghi rất rõ ràng, cô Thịnh còn chưa kịp xem nữa ư?”
Thịnh Tâm Lan xấu hổ nhìn thoáng qua các loại tài liệu tán loạn ở trên bàn: “Không nói dối gì hai người, tôi cũng chỉ xem tài liệu được một nửa thôi, thật ra thì tôi cũng không có ý định đưa con gái của tôi đến trường đó.”
“Không có ý định hả?” Tôn Hồng lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Là do trường học của chúng tôi có chỗ nào đó làm cho cô Thịnh không hài lòng ư?”
“Không phải, không phải...
Thịnh Tâm Lan căn bản cũng chưa từng tới tham quan Lam Bảo: “Chẳng qua là tôi cảm thấy có lẽ Ái Linh nhà tôi không thích hợp với không khí giống như là Lam Bảo, nguyên nhân cụ thể thì chắc là mọi người cũng đã nhìn ra được rồi.”
Cô thoải mái chỉ vào căn nhà của mình.
Căn nhà của Lưu Ngọc Hạnh có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích một trăm hai mươi mét vuông, rộng thì cũng rộng đó, nhưng mà so với gia đình của những đứa trẻ có thể học ở Lam Bảo chỉ sợ còn không lớn bằng cái phòng ngủ của bọn họ.
“Nếu như là nguyên nhân này thì cô Thịnh không cần phải lo lắng đâu.”
Tôn Hồng đẩy mắt kính ở trên sống mũi, hình như là nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cô cũng đã biết chuyện học phí và phí phụ thu hoàn toàn miễn phí, sau khi bạn nhỏ Thịnh Ái Linh vào trường học của chúng tôi rồi thì sẽ không có một chi phí phát sinh nào, Tổng giám đốc Nguyễn đều đã thông báo rồi.”
“Thật sự không cần...”
Cũng chính là bởi vì Nguyễn Anh Minh tặng cho cô món quà đáp lễ lớn như vậy, cô mới kiên quyết không chịu nhận.
“Cô Thịnh, tôi nghĩ là bất cứ một trường học nào cũng không có lực hấp dẫn bằng trường học của chúng tôi đối với cô.” Người đàn ông ở bên cạnh của Tôn Hồng bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói rất nặng.
Anh ta bình tĩnh mở tập tài liệu màu đen ở trên tay: “Bệnh viện nhi trong trường mẫu giáo Lam Bảo của chúng tôi được hợp tác với dược sư đường Kinh Đô, các bác sĩ khoa nhi giỏi nhất của bọn