“Anh làm thằng bé sợ đấy.” Thịnh Tâm Lan cau mày nhắc nhở.
Nguyễn Lập Huy rõ ràng thu chân lại, dựa vào người Thịnh Tâm Lan.
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không chút máu của Nguyễn Lập Huy, lúc này đang nhìn anh với ánh mắt u oán, có chút tiếc nuối, trong lòng thầm thở dài, ngập ngừng hỏi.
“Con trách ba không chăm sóc con sao?”
Nguyễn Lập Huy không để ý đến anh, quay đầu lại dựa vào trong vòng tay Thịnh Tâm Lan, dùng tay trái nắm chặt quần áo Thịnh Tâm Lan.
Thấy Nguyễn Anh Minh dường như có chút mất hứng, trong lòng Thịnh Tâm Lan âm thầm thở dài, kiên trì an ủi.
“Có lẽ đêm qua thằng bé sợ quá, cứ để thằng bé bình tĩnh một lúc.”
Anh vô tâm với con trai mình như thế, chẳng trách thằng bé thân với người khác mà chưa bao giờ thân với anh, chuyện này không phải rất bình thường sao?
Bầu không khí ngưng trệ, Thịnh Ái Linh trợn tròn mắt, kéo tay áo Nguyễn Anh Minh, làm nũng nói:
“Chú Minh, cháu luôn không thể vượt qua mức này, chú giúp cháu đi.”
Đôi mày cau có của Nguyễn Anh Minh giãn ra một chút, sau đó anh quay lại nói:
“Cấp độ nào?”
“Ở đây và ở đây, con quỷ này luôn giết không chết ạ.”
“…”
Bầu không khí dịu đi, Thịnh Tâm Lan chạm vào cái đầu của cậu chàng nhỏ bé trong vòng tay, thì thầm: “Lập Huy, cháu trách ba cháu vì chuyện ngã cầu thang sao?”
Cậu trai nhỏ trong vòng tay lắc đầu nhìn lên Thịnh Tâm Lan, với sự uỷ khuất trong mắt cậu.
“Vậy thì tại sao?”
Thịnh Tâm Lan có chút nghi ngờ.
Bàn tay bị trật khớp trước đó của Nguyễn Lập Huy vẫn chưa cử động được, miễn cưỡng làm hai động tác vẫn không nhấc lên được, nước mắt lo lắng lăn dài.
“Cháu muốn viết không?”
Thịnh Tâm Lan vội vàng hỏi.
Nguyễn Lập Huy gật đầu liên tục.
“Đừng lo.” Thịnh Tâm Lan lấy giấy và bút từ trong túi xách ra đưa vào tay Nguyễn Lập Huy, cậu cầm bút bằng tay trái, viết một cách lắt léo, nhưng cô cũng miễn cưỡng nhìn ra được một câu.
“Cháu không thích ba cháu kết hôn với một người phụ nữ khác.”
Khi nhìn thấy câu này, Thịnh Tâm Lan vô thức liếc nhìn Nguyễn Anh Minh đang chơi trò chơi với Thịnh Ái Linh trên ghế sô pha ở đằng xa, cau mày.
Việc con cái phản kháng lại việc ba mẹ tái hôn là chuyện không thể tránh khỏi, lớn như Nguyễn Anh Minh có lẽ sẽ không xem xét đến suy nghĩ của Nguyễn Lập Huy, đứa trẻ này lại không thể nào nói ra lời được.
Ngẫm lại trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng việc cản trở là mình lại là người ngoài, cũng không nói được nhiều, đành phải thấp giọng an ủi Nguyễn Lập Huy: “Ba cháu rất yêu cháu, cho dù kết hôn với người phụ nữ khác, ông ấy vẫn sẽ đối xử tốt với cháu thôi.”
Nguyễn Lập Huy chậm rãi lắc đầu, có vẻ rất buồn.
“Sao thế?” Thịnh Tâm Lan giữ vai cậu: “Cháu không thích dì Cao sao?”
Nguyễn Lập Huy do dự một chút, sau đó tựa hồ đã hạ quyết tâm, gật đầu, sau đó nhanh chóng viết một câu vào sổ tay.
“Cô làm mẹ của con đi.”
Nhìn thấy câu này, Thịnh Tâm Lan có chút ngẩn người.
Cô thực sự không biết phải giải thích với một đứa trẻ rằng chuyện người lớn kết hôn không đơn giản, không phải đứa trẻ, thích ai là có thể lấn lướt.
Nguyễn Anh Minh dường như đã kết thúc trò chơi với Thịnh Ái Linh, đứng dậy hỏi: “Lập Huy viết gì vậy?”
Thịnh Tâm Lan vội vàng xé trang giấy được viết kia rồi nhanh chóng cuộn lại nhét vào túi, vẻ mặt đều là sự chột dạ.
“Không có gì, chỉ là nói với tôi buổi tối thằng bé muốn ăn gì, viết ra giấy rồi tôi quay về làm cho thằng bé.”
Thấy cô hoảng sợ, Nguyễn Anh Minh nghi ngờ nhìn cô, còn định hỏi thêm, cô đã vội vàng đứng lên.
“Thôi, tôi còn dự