Mặc dù biết Thịnh Ái Linh rất thích bám lấy mình nhưng Nguyễn Anh Minh chưa bao giờ nghĩ cô bé này lại có ý định mai mối cho anh với mẹ cô bé, anh cũng sững người vài giây rồi mới định thần lại được, sờ đầu Ái Linh, không trả lời.
“Anh Lập Huy cũng thích mẹ cháu.”
Thịnh Ái Linh sử dụng đòn sát thủ của mình, chớp mắt nói:
“Nếu chú không tin thì hỏi Lập Huy đi, anh ấy nhất định cũng thực sự hy vọng mẹ cháu cũng sẽ là mẹ của anh ấy.”
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh rơi vào trên giường bệnh, do dự hỏi: “Có đúng không? Lập Huy.”
Nguyễn Lập Huy nặng nề gật đầu một cái.
Nguyễn Anh Minh cau mày, giọng nói của Thịnh Ái Linh vang lên bên tai anh.
“chú Minh, Lập Huy hoàn toàn không thích đại minh tinh nóng bỏng, tìm vợ thì không phải nên xem xét ý kiến của anh ấy sao! Mẹ cháu nói nếu bà ấy tìm cho cháu một người ba ghẻ, bà ấy sẽ hỏi ý kiến của cháu.”
Ngụ ý là chỉ cần Nguyễn Anh Minh đồng ý, cửa ải của Thịnh Tâm Lan căn bản là ổn không thành vẫn đề.
Nguyễn Anh Minh hơi sững sờ, sau đó lại có chút dở khóc dở cười, hỏi:
“Ái Linh, con không có ba sao?”
“Có là có, nhưng cháu từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ gặp ba hai lần một năm.” Thịnh Ái Linh thở dài như một đứa trẻ lớn, vẻ mặt cay đắng: “Rất tội nghiệp phải không?”
Khi cô bé nói, meo meo lặng lẽ nhìn biểu hiện của Nguyễn Anh Minh.
Chắc trong lòng Nguyễn Anh Minh cũng biết gì đó, chẳng trách Thịnh Ái Linh lại theo họ của Thịnh Tâm Lan, có lẽ là do vợ chồng có mâu thuẫn với nhau nên đã ly thân từ rất sớm.
Cô còn nói anh, không phải cô cũng quan tâm không đủ sao? Trong lòng con gái muốn gì cũng không biết.
Khi Nguyễn Anh Minh phân tích mối quan hệ vợ chồng của người khác trong lòng, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy lén nhìn nhau, ánh mắt thành công lấp lánh trong mắt nhau.
“Chắc chắn là ở đó không ai nhìn thấy chuyện xảy ra đêm đó đúng không?”
Trong quán cà phê sân gôn, Cao Mỹ Lệ ăn mặc giản dị, nhàn nhã uống cà phê, thỉnh thoảng cô vẫy tay chào nhà sản xuất đang vẫy gậy đánh bóng ngoài cửa, cười rất tươi.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn người đại diện đối diện, vẻ mặt cô đột nhiên đanh lại.
“Đừng lo, Lệ.” Người đại diện trông rất thoải mái:
“Tôi đã nói bóng nói gió hỏi họ, những người hầu trong biệt thự đều đang bận phân phát những món quà trước đó cô mang đến, không ai trong số họ có mặt tại hiện trường, khi họ đến nơi thì cậu chàng nhỏ bé đã nằm trên mặt đất một lúc rồi .”
“Giấu bọn ngốc này đúng là không khó, cho dù có người nhìn thấy, tiền cũng có thể sai khiến quỷ thần, chỉ là ông cụ kia sai người đến biệt thự kiểm tra ngay trong đêm, bảo đảm không phát hiện ra cái gì chứ? Ông cụ kia thật lắm suy nghĩ.”
“Chắc chắn là không tìm ra được gì, khi tôi sai người đến hỏi, cô có biết người hầu nọ nói gì không?”
“Gì?”
“Nói họ đã nhiều năm không thấy cậu chủ dẫn phụ nữ về nhà, huống chi là ở qua đêm, thế nhưng nhìn thấy cô ở trên giường trong phòng cậu ta, cô nói cô còn có hiềm nghi gì chứ?”
Nhắc đến vấn đề này, Cao Mỹ Lệ ngay lập tức trở nên đắc ý: “Không có khả năng thích ứng với hoàn cảnh, đều nghĩ là sáu năm qua tôi uônhr phí bên cạnh Nguyễn Anh Minh sao chứ?”
Cả Đông Lăng đều biết Nguyễn Anh Minh không gần gũi với nữ giới, ngoại trừ Cao Mỹ Lệ - một người bạn gái hầu như không dính scandal, anh chưa bao giờ quan hệ với phụ nữ khác, nhiều người còn nghi ngờ xu hướng tính dục của anh.
Người đại diện của Cao Mỹ Lệ cũng nghi ngờ điều này, nhưng Cao Mỹ Lệ không lo lắm.
“Tôi không quan tâm anh ta thích đàn ông hay phụ nữ, điều tôi muốn không phải là được anh ta thích, danh hiệu mợ chủ nhà họ Nguyễn mới là điều tôi muốn.”
Hai người đang tán gẫu, một bóng đen xinh đẹp ở đằng xa dừng lại vài giây, sau khi