Trước khi lên lầu, Thịnh Tâm Lan tìm người giúp việc tìm thuốc trị phỏng, gõ cửa phòng để quần áo.
“Vào đi.”
Nguyễn Anh Minh đã thay một bộ quần ó khác, bộ áo ngủ lúc trước bị vò thành một cục, tùy ý vứt dướt đất.
“Đùi anh có sao không? Tôi lấy thuốc trị phỏng cho anh.” Thịnh Tâm Lan đứng trước của hỏi.
Nguyễn Anh Minh gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, là thuốc trị phỏng của nhà anh mà, tôi để ở đây, anh bôi thuốc đi, tôi đi ra trước.”
“Không được, cô bôi giúp tôi, là cháo của cô làm tôi bị phỏng.”
“Nè! Sao anh ngang ngược vậy chứ, tôi nấu cháo ra để làm phỏng anh à?”
“Tôi không hề nói là cô cố ý.”
Nguyễn Anh Minh nhìn cô, vô cùng hứng thú quan sát cô, được voi đòi hai bà Trưng nói.
“Giúp người giúp cho trót, tôi thật sự không biết sử dụng thuốc trị phỏng cô cầm lên.”
Thịnh Tâm Lan bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ bừng mặt, trong lòng xoắn xuýt một lúc lâu, lúc này mới cầm thuốc trị phỏng qua đó.
Thịnh Tâm Lan cong lưng vén một góc khăn lông lên, lộ ra một mảng lớn làn da bị phỏng hồng, trong lòng không hiểu sao cũng hơi đau nhói, đúng là bị phỏng không nhẹ.
“Anh nhìn đi, thuốc trị phỏng này đầu tiên phải bỏ vào lòng bàn tay xoa nóng lên rồi mới bôi lên chỗ bị phỏng.”
Cô ngồi xuống làm mẫu, lòng bàn tay xoa một đống vật thể dạng cao, chuẩn bị bôi lên chỗ phỏng của anh thì lại có chút do dự: “Hay là anh tự làm đi.”
Nói xong, lập tức lùi ra sau.
Tay đột nhiên bị kéo căng, Nguyễn Anh Minh giữ cô lại: “Cô làm.”
“Tại sao chứ? Anh cũng đâu phải là không với tới đâu.”
“Phiền.”
Thịnh Tâm Lan lập tức cạn lời.
“Làm xong thì đi rửa tay là được rồi, thiếu gia anh cũng phiền thật.”
Hai chữ “thiếu gia” mang giọng điệu trêu ghẹo lọt vài tai Nguyễn Anh Minh, ánh mắt lạnh lùng hơi rung động.
Nhớ đến Nguyễn Anh Minh sống trong nhung lụa, nói không chừng đúng là chưa bao giờ tự bôi thuốc cho bản thân, Thịnh Tâm Lan nhìn thuốc trên đầu ngón tay, gật đầu như tráng sĩ sắp sửa đi chịu chết nói: “Vậy để tôi bôi, anh buông tay ra trước.”
Nguyễn Anh Minh rũ mắt xuống, lập tức nhìn thấy mái tóc dài ngang vai của Thịnh Tâm Lan có một sợi rơi xuống, che khuất gương mặt cô.
Anh duỗi tay ra ngoài vén lọn tóc ấy ra sau tai cô.
Thịnh Tâm Lan run lên một chút, hoảng sợ quay mặt qua, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt
đan chéo nhau một lúc lâu, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, hoảng loạn nói: “Chắc là cũng ổn rồi, anh, còn lại anh tự xử lý đi, tôi đi đây.”
Nguyễn Anh Minh lại kéo cô lại, hơi dùng sức, cô kinh ngạc hô lên.
“Nguyễn Anh Minh, anh...”
Thịnh Tâm Lan lập tức giãy dụa.
Không biết có phải là do chạm trúng chỗ phỏng hay không, đằng sau tay truyền đến tiếng hít hà.
“Có phải đụng trúng vết thương của anh không?” Thịnh Tâm Lan lập tức không dám nhúc nhích nữa, hoảng loạn hỏi.
Nguyễn Anh Minh dùng một tay ôm cô: “Không có gì.”
“Anh... Mau thả tôi ra.”
Thịnh Tâm Lan cắn răng.
Nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao đây.
Thái độ này của Thịnh Tâm Lan làm trong lòng Nguyễn Anh Minh rất khó chịu, cảm giác trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy, không thèm nghĩ ngợi gì nữa, lập tức nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
“Ưm...”
Thịnh Tâm Lan trợn to hai mắt nhìn, hai mắt dần mất đi tiêu cự.
Ngay lúc anh sắp sửa tiến hành bước tiếp theo, Thịnh Tâm Lan đột nhiên giật mình, lấy lại tinh thần, lập tức đẩy anh ra, giơ tay tát mạnh lên mặt anh, “Bốp.”
Tiếng tát trong trẻo quanh quẩn trong phòng thay đổ, ngay cả người giúp việc ở dưới lầu cũng sững sờ một chút, ngơ ngẩn nhìn lên trên lầu hai.
Cánh tay đang rũ xuống bên cạnh của Thịnh Tâm Lan cũng đang run rẩy.
Cô rất sợ, chưa bao giờ nghĩ đến Nguyễn Anh Minh sẽ đột nhiên làm ra chuyện này với cô, cô cố kềm cơn tức giận, cô làm bản thân bình tĩnh lại.
“Nếu anh cảm thấy tôi ở lại nơi này phải dùng cách này để đổi lấy, tôi và Ái Linh lập tức dọn đi ngay, chuyện chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác đã vượt quá giới hạn đạo đức của tôi rồi.”