Nguyễn Tĩnh nhìn thấy trên đầu anh ta còn dính mấy sợi lông gà, bình tĩnh nhìn lên trời, loại đàn ông này thật ngốc quá đi mất.
Lấy khăn giấy đưa cho anh ta, vẻ mặt ghét bỏ, "Một lát nữa còn thấy con gì, anh đứng yên cho tôi, không lại phạm sai lầm nữa ."
Đỗ Diệc Thành trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, anh ta cảm thấy cô chỉ là một cô gái, khẳng định tương đối chú trọng hình tượng, hoạt động bắt gà này phải là anh ta làm mới đúng, một người đàn ông như anh ta sao lại không biết xấu hổ đứng một bên nhìn.
Trong lòng ức lắm, biểu cảm trên mặt không tự giác cũng biểu hiện ra ngoài, cầm khăn giấy cẩn thận lau tay, oan ức trong mắt đều tràn ra ngoài.
Nguyễn Tĩnh không khỏi chậc lưỡi, trong lòng run nhẹ, anh ta bày ra dáng vẻ đầy oan ức vậy là sao chứ?
Một lời khó nói hết, vỗ bờ vai của hắn, "Được rồi, lát nữa nướng con gà cho anh ăn."
"Muốn hai con." Đỗ Diệc Thành nhanh nhẹn nói.
Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn hắn một cái, "Mau lên nào, chậm một chút gà nướng cũng không có đâu."
Đỗ Diệc Thành đảo mắt liền phấn khởi vui vẻ đi theo.
Hai người lại đi tới một đỉnh núi khác, lần này thế mà phát hiện được ba con gà, năm con vịt, còn có hai con ngỗng mập mạp.
Lần này Nguyễn Tĩnh rút kinh nghiệm, không đợi Đỗ Diệc Thành thấy rõ có bao nhiêu con, sờ hòn đá nhỏ trong tay cầm ném về con mồi phía trước.
Chớp mắt, gà vịt ngỗng đều ngã trên đất.
Nguyễn Tĩnh vừa lòng vỗ vỗ tay, cầm một bao tải ném cho Đỗ Diệc Thành đang trợn mắt há hốc mồm, "Mau hành động đi, đem con mồi bỏ vào túi đi."
Đỗ Diệc Thành còn đang khiếp sợ, mải đến khi Nguyễn Tĩnh bắt được một nửa con mồi mới phản ứng, trong lòng mắng một câu, chạy nhanh tới hỗ trợ.
"Tĩnh muội, lần trước đóng phim không thấy rõ cô làm thế nào có thể dùng đá đánh bại bọn cướp, không nghĩ tới lần này lại có thể nhìn cô dùng để chọi gà vịt đó." Đỗ Diệc Thành không phát hiện, hiện tại trong mắt mình đều là sự sùng bái.
Nguyễn Tĩnh nhấc bao tải trong tay lên một chút, vẫn là quá ít, phải lấp đầy hai cái bao này mới được.
Nhẹ nhàng liếc Đỗ Diệc Thành, ước lượng đá trong tay, "Đây coi như là món khai vị, chúng ta đi bắt nhiều chút."
"Chừng này đã đủ chúng ta ăn cùng với đổi những thứ khác rồi." Đỗ Diệc Thành nhấc bao tải lên, không hiểu nói.
"Tôi biết." Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt gật đầu, "Nhưng là không chỉ có chúng ta ăn, còn có những khách mời khác, chừng này không đủ."
Đỗ Diệc Thành sửng sốt, lập tức cảm thán một câu, "Tĩnh muội, cô thật đúng là người tốt, lo đồ ăn của mình rồi còn lo cho người khác nữa."
Nguyễn Tĩnh nhìn hắn kỳ quái, không nói gì.
Hơn nửa giờ sau, hai người thu được rất nhiều.
Nguyễn Tĩnh dẫn theo Đỗ Diệc Thành, bắt đầy hai túi gà vịt ngỗng, trên tay còn cầm dây thừng trói đầu hai con lợn rừng.
Con lợn rừng mập mạp này là động vật hoang dã bị bắt trong rừng.
Nhìn các khách mời khác chật vật đuổi theo gà vịt ngỗng, mà anh ta chỉ cần đi theo sau Nguyễn Tĩnh, là có thể thu hoạch được rất nhiều con vật, Đỗ Diệc Thành hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu mình nghĩ một người đàn ông không thể đứng một bên nhìn phụ nữ làm việc, nhưng nãy giờ anh ta chỉ đứng một bên cười giống như trẻ con được cho kẹo, đã hoàn toàn quên mất hình tượng của mình.
Đạo diễn Trần cùng một nhân viên công tác cũng rất kích động.
Như vậy rất tốt, khách mời càng mất mặt cũng quên đi hình tượng được xây bên ngoài bao nhiêu, thì đối với chương trình càng có lợi, sẽ thu hút sự quan tâm của khán giả càng nhiều.
Cuối cùng nhóm khách mời trở lại chỗ ở, ngoại trừ tổ Nguyễn Tĩnh thu được rất nhiều, ba tổ khác chỉ có Lưu Xuyên cùng Bùi Ngôn Cảnh bắt được một con gà mái, tổ Phương Giai hai tay trống trơn, cái gì cũng không bắt được.
Tuy rằng hai tổ khác có thu hoạch, nhưng để đổi đồ ăn là hoàn toàn không đủ .
Hoạt động lâu như vậy, vài người đều đã rất đói bụng.
Nguyễn Tĩnh nhìn tình huống của bọn không khác so với dự đoán của mình,