Nơi diễn ra tập cuối cùng quyết định người thắng cuộc là ngoại ô thành phố B.
Ở tập trước, Phương Giai cùng Lạc Y đã bị loại.
Cuối cùng trước khi đi Phương Giai ôm Nguyễn Tĩnh khóc như mưa, có ý đồ lấy tình trạng thảm hại của mình xin Nguyễn Tĩnh giảm bớt nợ cho cô.
Điều này làm cho khách mời còn lại và nhân viên hậu trường cảm thấy rất xót xa.
Dù sao ở đây không ai không bị Nguyễn Tĩnh lừa tiền, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.
Đáng tiếc cuối cùng yêu cầu vô lý của Phương Giai bị Nguyễn Tĩnh không chút do dự cự tuyệt, trả hết nợ cho Nguyễn Tĩnh, còn phải nói câu: "Hi vọng lần sau sẽ gặp lại".
Hiện tại khách mời còn lại chỉ có Nguyễn Tĩnh, Diệp Y Lâm, Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh.
Trần đạo diễn cầm trên tay bốn thẻ bài, ánh mắt cười đến mức mắt chỉ còn một đường thẳng, "Đến đây, đến đây, đây là lần cuối cùng phân đội, lựa chọn bạn đồng hành."
"Ông trời ơi, phù hộ cho con cùng Nguyễn Tĩnh cùng đội đi." Đỗ Diệc Thành nói lảm nhảm vài câu, tiến lên rút thẻ đầu tiên.
Diệp Y Lâm trong lòng cũng khẩn trương, chậm rãi nhìn số trên thẻ, thanh âm có chút run run hỏi: "Số hai, ai là số một?"
Đỗ Diệc Thành nghe được số của Diệp Y Lâm, trong lòng thoải mái, không phải là đồng đội của mình.
Khát vọng nhìn về phía Nguyễn Tĩnh: "Tôi là số bốn, Tĩnh Tĩnh cô số mấy?"
Nguyễn Tĩnh nhìn số trên thẻ, nhìn Y Lâm gật đầu, "Cuối cùng cũng có một kỳ chúng ta chung đội."
Diệp Y Lâm trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đỗ Diệc Thành chạy tới cầm lấy thẻ của Bùi Ngôn Cảnh, vô cùng đau đớn nói: "Sao tôi với cậu lại cùng một tổ chứ."
Bùi Ngôn Cảnh bỏ qua vị tiền bối trẻ con này, trong lòng cũng tiếc nuối không thể cùng Nguyễn Tĩnh chung tổ.
Trần đạo diễn cầm danh sách tổ, nhìn bọn Nguyễn Tĩnh nói: "Hiện tại đã tổ xong, bắt đầu quay, mọi người nhớ đọc nhiệm vụ cẩn thận, dựa theo quy tắc nhé."
Nguyễn Tĩnh nhìn nhiệm vụ khiêu vũ nhảy dựng lên.
Nhìn về phía Diệp Y Lâm, "Nhiệm vụ khiêu vũ này muốn hai người đều tham gia sao?"
"Đúng vậy, để tôi coi." Diệp Y Lâm cẩn thận đọc quy tắc một lần, vui vẻ nói: "Là hai người cùng nhau, cô yên tâm tôi khiêu vũ tốt lắm ."
Nguyễn Tĩnh da mặt co rút, làm bộ lạnh nhạt nói: "Nhiệm vụ này, không bằng chúng ta bỏ qua đi, cũng có hai điểm, không nhiều lắm."
Diệp Y Lâm có chút không hiểu, nhiệm vụ này nhất định làm được.
"Vì sao muốn bỏ cuộc? Khiêu vũ rất đơn giản mà." Hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Diệp Y Lâm trong đầu đột nhiên chợt lóe, không tin tưởng mở miệng, "Chẳng lẽ cô không biết khiêu vũ?"
Không có khả năng, cô nhớ được kiếp trước Nguyễn Tĩnh rất có năng khiếu mà.
"Làm sao có thể." Nguyễn Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta tham gia thôi."
Khiêu vũ mà thôi, cô thông minh như vậy, học một chút là có thể rồi.
Diệp Y Lâm trong lòng nghi hoặc, cô cảm cứ cảm thấy Nguyễn Tĩnh hình như không biết khiêu vũ.
Hai người đi đến địa điểm chỉ định, Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh đã đến, đang khởi động cùng với thầy dạy nhảy.
Yên lặng nhìn hai người bọn họ hoàn thành trọn vẹn vũ đạo, Nguyễn Tĩnh nghĩ không biết bây giờ hối hận có kịp không?
"Nguyễn Tĩnh, thay trang phục đi, chúng ta cũng khởi động trước." Diệp Y Lâm tự tin tràn đầy, cô tin tưởng hai điểm này sẽ thuộc về đội mình.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Y Lâm, Nguyễn Tĩnh vẫn kiên trì đi thay trang phục.
Âm nhạc vang lên, hai thầy dạy nhảy vẻ mặt tươi cười nói chuyện cùng với hướng dẫn.
Nguyễn Tĩnh ngay từ đầu còn cảm thấy tay chân có chút cứng ngắc, nhảy vài phút, Nguyễn Tĩnh cảm giác rất tốt; nhảy mười phút, Nguyễn Tĩnh lòng tự tin vô cùng.
Khiêu vũ quả nhiên rất đơn giản.
Âm nhạc dừng lại, trên mặt cô còn cảm thấy tiếc nuối, cô mới vừa có chút cảm giác mà thôi.
Quay đầu lại phát hiện Bùi Ngôn Cảnh cùng Đỗ Diệc Thành vẻ mặt dại ra nhìn cô, trên mặt biểu cảm kỳ lạ.
"Hahaha." Không biết là ai phát ra tiếng cười trước, tiếp theo thì tiếng cười ầm ĩ liên tiếp vang lên trong phòng vũ đạo, có người còn không khống chế được, cười đến không giữ nỗi hình tượng.
Trợ lý nhỏ Dương Khiết che miệng cười đến khoa trương, còn ngẩng đầu vụng trộm nhìn Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh: ...
Cô như vậy khiến tôi muốn sa thải cô đấy!!
*
Xem xong hình ảnh đạo diễn ghi lại, Nguyễn Tĩnh tuyệt đối không thừa nhận, người đến phải trái chẳng phân biệt được, tay chân không phối hợp trong clip chính là mình.
"Rất tốt " Mặt không đỏ tim không đập khen bản thân một câu, Nguyễn Tĩnh lạnh nhạt xoay người rời khỏi, sau lưng đạo diễn tiếng cười càng lúc càng lớn, còn nói lảm nhảm: “Không ngờ nha, chị Tĩnh à, chị cũng không phải cái gì cũng làm được hết, ha ha ha, cười chết tôi rồi."
Diệp Y Lâm nhìn Nguyễn Tĩnh, nỗ lực khống chế để không bật cười, "Nguyễn Tĩnh, nhiệm vụ này chúng ta cho qua đi."
Kết quả không hề nghi ngờ, tổ Đỗ Diệc Thành thành công giành hai điểm, là đội đầu tiên xuất phát chạy tới vị trí nhiệm vụ tiếp theo .
Nguyễn Tĩnh cùng Diệp Y Lâm ba mươi phút sau mới được xuất phát.
Chờ hai cô đến nơi, Đỗ Diệc Thành đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ rồi.
Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Bùi Ngôn Cảnh vẫn mang theo ý cười, "Chị tĩnh Tĩnh, haha, hai người đã đến rồi."
Nguyễn Tĩnh liếc mắt nhìn cậu ta, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Rối rắm nhìn tiêu đề trên bảng, Nguyễn Tĩnh vẫn là lựa chọn bỏ cuộc.
Nhiệm vụ quỷ quái gì vậy, đây là đề của học sinh trung học à! Hoàn toàn xem không hiểu!
Làm xong đề bài trên tay Diệp Y Lâm nhìn thấy Nguyễn Tĩnh lâu như vậy mới giải được một nửa, còn có một câu sai, nhịn không được lại nở nụ cười.
Cái này còn là đề toán trung học