Nguyễn Tĩnh vui vẻ ngồi trên xe Bùi Dĩ Mặc, ở trên xe lại nói anh tốt thật đấy, tới mức tay lái của lão Trương, tài xế lái còn run lên vài cái.
Toàn bộ đoạn đường Bùi Dĩ Mặc đều mỉm cười, nhìn sườn mặt của cô gái xinh đẹp bên người, nhịn không được hỏi: "Nguyễn tiểu thư, cô không nhớ tôi sao? Trước đây chúng ta đã từng gặp đấy."
Công ty mỗi lần ký hợp đồng với người mới, việc đầu tiên cần phải làm là phải biết một ít thông tin về tổng giám đốc, hơn nữa chuyện gặp cướp ngày đó, cô không thể nào không ấn tượng.
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ, cô nhìn chằm chằm người tốt này thật lâu, cố gắng tìm trong trí nhớ của cơ thể này, vẫn là không thể nhớ ra anh ta là ai.
Nguyễn Tĩnh nở nụ cười ha ha vài tiếng, hỏi: "Không biết tiên sinh tên gì? Tôi đi làm khá vội, có khả năng trước kia đã gặp qua nhưng không có ấn tượng, ngại quá."
Bùi Dĩ Mặc kiềm chế trong lòng, vừa mới bị cô nhìn chằm chằm mặt có chút xấu hổ, rất nhanh khôi phục bình thường.
Nhìn khuôn mặt Nguyễn Tĩnh rõ ràng không nhớ rõ anh là anh, cố ý gằn từng chữ: "Tôi tên Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn tiểu thư có ấn tượng gì không?"
Nguyễn Tĩnh trên mặt duy trì nụ cười, trong đầu đảo vài vòng, ôi, cô vẫn không có một chút ấn tượng nào cả.
"Thì ra là Bùi tiên sinh, chào anh." Tuyệt đối không thể để đối phương biết cô không có chút ấn tượng nào với anh được.
Ánh mắt Bùi Dĩ Mặc từ từ trở nên sâu thẳm, trong lòng đè nén cảm xúc, thì ra cô ấy thật sự đối với mình không có ấn tượng.
Xe chậm rãi chạy trên đường, bên trong xe lâm vào trầm mặc trong chốc lát.
Đến nhà mình, Nguyễn Tĩnh cảm ơn Bùi Dĩ Mặc sau đó nhanh chóng xuống xe rời đi.
Bùi Dĩ Mặc cũng đi theo xuống xe, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng lầu, cho đến khi nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên, mới lên xe rời đi.
*
Thời gian rảnh mỗi ngày của Nguyễn Tĩnh đều dùng để nghĩ làm thế nào để kiếm thêm tiền, nháy mắt đã một tuần đi qua.
Trong tuần này, Nguyễn Tĩnh ngoại trừ đang đợi đến thời gian quay quảng cáo, việc còn lại chính là đến công trường làm việc.
Lại nói tiếp, cô đã chuyển đến làm việc ở công trường khác, sắp tới nghe dì Chung nói sẽ đến công trường của tập đoàn dưới danh nghĩa của Bùi thị làm việc.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy tập đoàn này rất tốt, bởi vì bọn họ cung cấp cơm vô cùng ngon, quan trọng là rất nhiều đồ ăn còn có thể đóng gói mang về.
Nguyễn Tĩnh đem hộp giữ nóng đưa qua cho chú mập mập ở căn tin, tha thiết mong chú có thể cho mình nhiều thịt một chút, miệng không quên nhắc nhở nói: "Chú, chân gà kia cho con thêm hai cái đi, con đặc biệt thích ăn chân gà chiên.”
Chú mập vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, bởi vì căn tin này chỉ có chân gà là hắn tự mình làm, trù nghệ của bản thân đã được khẳng định, chú mập dùng một cái thìa lớn múc xuống.
Liền cho Nguyễn Tĩnh thêm năm cái chân gà chiên.
Nguyễn Tĩnh cười đến ánh mắt rưng rưng.
Chú mập nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Tĩnh , đột nhiên mạnh tay vỗ cái ót của mình: "Ai u, sao tôi có thể nghĩ vậy chứ.
Tĩnh muội, cô rất giống một diễn viên, chính là thần tượng của con gái tôi trong khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày đều gán ghép với một người đàn ông, lại nói thần tượng kia tên cũng rất giống cô, cũng là Nguyễn Tĩnh."
Nghe nói như thế Nguyễn Tĩnh giật mình một cái, sau đó lạnh nhạt nhận hộp giữ ấm, tay sờ sờ mặt mình, cảm thán nói: "Người khác cũng nói cháu như vậy, chỉ là về sau đừng nói thế nữa, người ta là minh tinh, bị fan cô ấy nghe thấy không tốt đâu." Tuy rằng cô không biết hiện tại cô có fan hay không.
Chú mập cũng tán thành gật gật đầu: "Cũng đúng, minh tinh người ta cùng với dân đen chúng ta đã là khác nhau rồi." Nói xong nét mặt điều hiện lên vẻ đáng tiếc nhìn Nguyễn Tĩnh, cả khuôn mặt đều không giấu được suy nghĩ cô và vị minh tinh kia cùng tên nhưng vận mệnh lại khác xa nhau một trời một vực.
"Cháu sẽ nghiêm túc làm việc, sẽ không thua kém với những minh tinh kia." Nguyễn Tĩnh có chút thân với chú mập.
Cô thật sự cảm thấy minh tinh với những nghề nghiệp phổ thông không khác gì nhau, đều là làm việc kiếm tiền mà thôi.
Nhìn bóng lưng Nguyễn Tĩnh rời đi, chú mập khẽ sờ sờ cái ót, thầm nghĩ đến công trường này làm việc, tinh thần cô gái này thật đúng là lạc quan, hiện tại người trẻ tuổi có tinh thần như vậy rất hiếm gặp, trở về ông sẽ kể cho con gái để con bé học tập mới được.
Nguyễn Tĩnh nhanh chóng mang khẩu trang vào, rồi leo lên xe điện chạy về nhà.
Ai, xem ra về sau lúc nào cũng phải đeo khẩu trang mới được, đã có rất nhiều người hỏi cô vấn đề này, nếu như bị nhận ra, về sau công việc này cũng sẽ bị mất, phần thu nhập cố định này cũng không còn, đúng là lỗ to rồi.
Trở về nhà, chịu không nổi cơn thèm lại ăn hai cái chân gà.
Bánh bao nhỏ đi tham gia trại hè của trường học, cho nên trong khoảng thời gian này đều không có ở nhà.
Có thời gian, Nguyễn Tĩnh lại lên mạng tìm hiểu một chút, phát hiện nuôi thằng nhóc này tốn rất nhiều chi phí, bánh bao nhỏ còn học tiểu học, trung học, đại học, về sau còn yêu đương kết hôn, giống như cũng cần có nhà ở xe cộ.
Nguyễn Tĩnh càng tính toán càng cảm thấy tiền không đủ, hay là nhận nhiều quảng cáo và tham gia chương trình giải trí hơn, về phần kịch bản, vẫn là tùy duyên đi, tiền lương do đóng phim này cô vẫn cảm thấy mình may mắn.
Đang chuẩn bị ngủ, Nguyễn Tĩnh nhận được tin tức từ người quản lý.
【 Từ Tiêu Vân 】: Tĩnh Tĩnh a, công ty sắp xếp cho em trợ lý Dương Khiết, còn có một chiếc xe, ngày mai sẽ đón em đến chỗ quay quảng cáo, nhớ biểu hiện tốt vào đấy.
Nguyễn Tĩnh nghĩ đến nội dung quảng cáo kia, mặt run rẩy một chút.
Chính mình chọn quảng cáo, người ta lại trả mình nhiều vậy, có quỳ xuống cũng phải chụp cho hết đó.
【 Nguyễn Tĩnh 】: Yên tâm đi chị Từ, em sẽ biểu hiện thật tốt.
Ngày hôm sau, quả nhiên có xe công ty tới đứng ở cửa tiểu khu.
Bên cạnh là một cô bé mặt tròn tròn, cười hiền lành gọi Nguyễn Tĩnh một câu chị Tĩnh Tĩnh.
Đây chắc là trợ lý nhỏ mà chị Từ nói công ty sắp xếp cho.
Đối với một người luôn yêu thích trẻ con như Nguyễn Tĩnh, cô phá lệ tươi cười, không nhịn xuống được đưa tay sờ đầu đối