Biên tập: Sabi
Beta: Qin Zồ
“Đùng đùng đoàng!”
“Đùng đùng đoàng đoàng!”
Từng tiếng sấm liên tục rền vang bên tai.
Mưa lớn như trút nước, dội xuống nóc nhà rung động đùng đùng. Ngoài phòng đổ mưa to, mà lúc này trong phòng rỉ mưa nhỏ, tiếng tí tách không ngừng vang lên. Từng hạt mưa tụ lại thành dòng nước nhỏ, chảy xuôi đến ống quần cô gái trẻ đang ôm gối ngồi yên trên đầu giường sưởi. Hơi nước lành lạnh dính lên mắt cá, gió lạnh thổi vù vù thấm vào xương cốt.
Đúng lúc này, Khương Điềm Điềm chợt chớp đôi mắt to, lấy lại tinh thần.
Tỉnh dậy từ lúc trời tờ mờ sáng là cô đã biết bản thân xuyên không rồi. Nhưng ngồi cả một ngày trời, từ sáng sớm đến tận chiều hôm mà cũng không chờ được kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết xuyên không. Không hề xuất hiện bất cứ người nào có thể giải thích cho cô chuyện gì đang diễn ra. Trong đầu cũng thế, chẳng có ký ức nào liên quan đến chủ nhân cơ thể này tự nhiên xuất hiện cả.
Hoàn-toàn-không-có!
Từ sáng đến tối, một xíu cũng không có.
“Ọc ọc ọc ọc.” Bụng Khương Điềm Điềm không ngừng réo gọi, bụng cô cũng đã kêu được một ngày rồi. Nhưng mà cô sợ nếu mình nhúc nhích là sẽ bỏ lỡ khả năng trí nhớ “truyền” về, nên chẳng dám cựa quậy chút nào.
Sự thật cũng chứng chứng minh được rằng, tiểu thuyết xuyên không hại người không hà!
Cô chẳng đợi được cái gì, mà còn uổng phí một ngày trời đói meo.
Khương Điềm Điềm quét mắt một vòng nhìn căn nhà nát nghèo rớt mồng tơi, lúc này cam chịu số phận đứng lên định bụng tìm ít đồ ăn. Có điều cô mới di chuyển một tý đã thấy đầu óc choáng váng, lập tức thuận tay vịn chặt tường đất. Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, thậm chí cô còn cảm thấy mình vừa dùng sức vịn thế thôi mà tường đã lung lay rồi.
Thật là một căn nhà nát gió thổi liền bay mà!
Gian phòng cũng không lớn, chỉ trong chốc lát cô đã lục lọi được hết.
Cái! Gì! Cũng! Không! Có! Hết!
Khương Điềm Điềm cảm thấy mình càng thêm nhẹ bẫng, bụng cũng càng thêm đói. Giờ cô đã có lý do hoài nghi chủ cũ của cơ thể này tám phần chết vì đói. “Mưa nhỏ” trong phòng lại nhỏ giọt nhiều hơn. Khương Điềm Điềm thấy nước trên giường đất ngày càng nhiều, bèn đi ra ngoài tìm cái chậu hứng nước.
Khương Điềm Điềm cô sau khi bị xe đâm chết, rất có khả năng lại đứng trước số phận chết đói. Tiếng bụng sôi ùng ục càng thêm kịch liệt, Khương Điềm Điềm ôm bụng, đoạn cân nhắc có phải cái nhà này chỉ còn lại chính mình không. Chẳng thế thì sao trời tối rồi còn chưa có ai quay về!
Khương Điềm Điềm không muốn làm ma đói, không từ bỏ mà vực lại tinh thần. Lần này cô bắt đầu moi móc khe hở.
Mọi ngóc ngách xó xỉnh gì gì đó, dù sao cũng cần để tâm nha!
Cũng may, ông trời không phụ người có lòng!
Khương Điềm Điềm không ngờ mình thật sự đã tìm được rồi!
Gian ngoài nhà bọn họ lại có một cái hầm nhỏ, gọi hầm nhỏ thế thôi chứ thực ra là một cái hố! Một cái hố nhỏ nửa mét vuông lấy phiến đá đậy kín lên trên. Khương Điềm Điềm thở hồng hộc chuyển phiến đá đi mới nhìn thấy mấy cái túi không lớn đặt bên trong. Cô gặp may tìm được vài củ khoai lang với một ít lương thực vàng vàng đã nổi đốm đen.
Nhưng cô vốn là con người đến ngũ cốc còn không phân biệt được, thế nên chẳng biết thứ đồ chơi này là cái gì. Có điều Khương Điềm Điềm vẫn nhận ra khoai lang, tìm được hộp diêm còn lại trong phòng rồi vội vàng nướng ba củ khoai lang cho mình.
Lót dạ ba củ xong, cô thấy cả người khá hơn hẳn. Quả thật người chỉ ăn no mới có thể suy nghĩ.
Đầu tiên, Khương Điềm Điềm nhớ tới vụ tai nạn xe cộ của bản thân. Không nghi ngờ gì nữa, cô biết nhất định do cố ý. Chỉ không biết là bà mẹ nào của mấy thằng em xuống tay thôi. Bố cô chính là điển hình cho kiểu người nam phượng hoàng1 và sói mắt trắng2. Dựa vào vẻ ngoài xuất sắc của mình mà lừa được mẹ cô – con một của quản đốc xưởng nào đó.
Sau khi ông ngoại bà ngoại qua đời, bố ruột mới lộ răng nanh độc chiếm cả nhà máy. Về sau cô lại có hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám đứa em trai cùng cha khác mẹ. Mà mẹ cô thế nhưng không thấy bản thân từ đầu đã nhìn lầm người, nhất quyết cho rằng bởi Khương Điềm Điềm là con gái nên bà mới có kết cục như vậy, rồi cứ thế bắt đầu đánh con mỗi ngày. Tiểu Điềm Điềm chịu trận nửa năm mới bị phát hiện!
Tuy nói ông bố cặn bã là tên nam phượng hoàng và sói mắt trắng. Nhưng trái lại ông không chấp nhận được việc mẹ Điềm đánh con. Đó là lý do từ lúc năm tuổi đến hơn mười năm sau đó, Khương Điềm Điềm chỉ sống ở nhà bác gái.
Ông bố đểu cáng không gặp mặt cô hằng ngày, người mẹ thím Tường Lâm3 thì vừa thấy mặt đã đòi tiền, kèm theo màn nhả ngọc phun sương mắng chửi điên cuồng, kiên quyết tái khẳng định mình là phòng lớn không ly hôn! Dù thế nhưng nhìn chung cuộc sống của Khương Điềm Điềm vẫn trôi qua rất êm đềm.
Vậy mà chẳng ai ngờ ông bố cặn bã kia lại bị chẩn ra bệnh ung thư.
Nghe nói di chúc của lão già để lại toàn bộ tài sản cho con gái. Mấy cậu em hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám đều không có phần, một cắc cũng chẳng có. Không rõ vấn đề nảy sinh từ đâu, nhưng cô biết rằng, bố còn chưa đi, thì cô đã bởi bản di chúc này mà thăng trước rồi.
Cô không biết mình mất rồi có làm bố cặn bã và mẹ ruột như thím Tường Lâm khó chịu hay không. Có điều chính bản thân cô lại không quá khó chịu. Bố hiếm khi gặp cô, cuối cùng lại đưa cho cô một tấm bùa đòi mạng. Mẹ thì… Dù cô biết cảnh ngộ của mẹ mình rất đáng thương, thế nhưng do từ bé đã bị bà hành hạ, lại sớm phân ly nên cũng không có mấy phần tình cảm.
Tuy ở đây đến một con chuột nghèo còn chưa thấy, nhưng Khương Điềm Điềm lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Chẳng biết là vì gì nhỉ!
Nếu buộc phải nói, thì đại khái chính là… giải thoát rồi!
Cuối cùng, cũng thoát khỏi những con người kia!
Đã chuyển kiếp rồi thì Khương Điềm Điềm không muốn nghĩ đến chuyện “đời trước” nữa, dù sao cũng không còn quan hệ gì với mình.
Bọn họ cho cô sinh mệnh, thì cô cũng đã giao lại rồi.
Tóm lại bây giờ cô hoàn toàn không có liên quan gì với họ.
Thật thoải mái ghê!
Khi Khương Điềm Điềm còn đang ngẩn người thổi bong bóng màu hồng, thì mưa ngoài trời đã dần ngớt hạt. Khương Điềm Điềm nhìn ra cửa, lúc này trời đã mịt mờ gần tối, cô đứng dậy ra ngoài. Vừa đặt chân ra đã cảm nhận được cơn gió rét lạnh thấu xương.
Khương Điềm Điềm quyết đoán rút về phòng, nhìn thử cánh tay rồi bắp chân nhỏ bé. Không cường điệu chút nào đâu, cô đoán mình quá lắm cũng chỉ được bảy mươi cân4. Dù ngoài trời rất lạnh, nhưng không thể từ bỏ ý định ra cửa được, bởi cô muốn cảm nhận ngay một chút hương vị của cuộc sống mới.
Vừa nãy khi kiểm tra
mọi ngóc ngách, cô có thấy trong ngăn tủ có một bộ áo bông, quần bông khâu rất nhiều mụn vá. Khương Điềm Điềm quả quyết thay vào, vừa trông xuống đôi giày rơm lại rụt rụt đôi bàn chân nhỏ. Có thể là do đã thay quần áo dày, nên mặc dù vẫn mang giày rơm nhưng người không thấy lạnh như trước nữa.
Chắc là bây giờ nhà nào cũng đang nấu cơm nhỉ, không ít phòng có khói bếp bốc lên. Khương Điềm Điềm đi men theo chân tường, chưa được vài bước đã nghe được giọng nữ nói.
“Mẹ, cả ngày hôm nay sao Khương Điềm Điềm không ngoài nhỉ, con có cần tới xem thử không?”
Khương Điềm Điềm lập tức dừng bước, dựng tai lắng nghe. Cô cảm thấy, “Khương Điềm Điềm” này chính là mình. Dù sao thì họ tên cũng y chang nhau.
“Không cần đâu, chờ con bé tự thông suốt là được. Con coi, đứa nhỏ này bình thường im im như cái hũ nút, vậy mà lại dùng chiêu tuyệt thực để ngăn cản Từ Thúy Hoa tái giá. Đúng là nguy hiểm ngầm. Nó cũng không nghĩ lại xem, bố mẹ mất hết rồi, Từ Thúy Hoa người ta cũng chỉ là mẹ kế, trông nom nó làm chi, chỉ là một đứa con chồng không quan hệ máu mủ! Còn nữa, bình thường quan hệ của hai mẹ con cũng chẳng ra sao. Vì thoát khỏi đứa con ghẻ này mà Từ Thúy Hoa đã viết thư chấm dứt quan hệ gửi cho đại đội trưởng, ngay cả nhà của ông hai Khương cũng không cần.”
Khương Điềm Điềm vừa nghe thấy những tin tức này, dứt khoát ngồi xổm dưới góc tường nghe lén. Hóa ra chủ nhân cơ thể này chết đói, nhưng không phải bởi thiếu lương thực, mà là do “tự sát”.
“Cũng đúng, nhưng mà mẹ thật sự nhận lời với Từ Thúy Hoa làm mai giúp con bé à. Làng mình ai chả biết Khương Điềm Điềm tay không thể xách vai không thể vác, việc bên ngoài không làm được mà việc trong nhà cũng không xong. Hơn nữa đã là con gái mười bảy tuổi rồi mà còn ốm nhom như bộ xương khô, thấy là biết cũng không dễ sinh đẻ. Nhà ai có thể bằng lòng cho được!”
Ngừng một chút, cô gái kia lại bổ sung: “Con bé này tính tình tự kỷ, ít ra ngoài, gặp mọi người cũng không nói gì. Đến một cô bạn thân cũng không có, con còn nghi ngờ không biết nó có nhận được mặt mọi người trong làng hay không kìa.”
Giọng nói này không có ý chê cười, mà lại có chút buồn.
Giới thiệu đối tượng cho một cô gái như vầy thì ai mà không lo được!
Một cơn gió thổi qua càng làm người lạnh thêm, Khương Điềm Điềm lồng hai tay vào trong ống tay áo, lỗ tai cũng dính sát trên tường.
Lần này hai người lại tán dóc về các cậu trai trong làng, người này người kia, người kia người này… Dù sao thì nói tới nói lui, hai mẹ con trong sân có vẻ cũng rất rầu. Bọn họ nhận một khúc vải đỏ của Từ Thúy Hoa, nhưng mà hình như rất dễ bị phá hỏng trong tay Khương Điềm Điềm.
Cái việc này đúng là cực chẳng đã.
Cuối cùng, hai người kết thúc chủ đề câu chuyện.
Dường như đã đi vào cửa.
Khương Điềm Điềm đã nghe xong tin tức dưa lê. Cô khẽ ngo ngoe đôi chân đã tê rần rồi đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy đã cảm giác có người nhìn mình. Cô lập tức xem xét bốn phía, không có ai cả.
Cảm giác của cô cũng rất nhạy bén đó, hoặc là, người nọ đã trốn đi rồi? Thôi khỏi cần quan tâm!
Khương Điềm Điềm cũng không ngại bị người khác phát hiện, cô kéo lê đôi giày rơm nhỏ, tiếp tục đi về trước. Trong đầu chắt lọc lại một ít tin tức hữu hiệu.
- Chủ nhân cơ thể này giống cô, đều mười bảy tuổi và tên cũng y hệt.
- Cô ấy vì cản trở mẹ kế tái hôn mà để bản thân chết đói.
- Cô ấy không có cha mẹ ruột, mẹ kế vội vàng tái hôn cũng không có người thân ra mặt. Có thể thấy được tám, chín phần mười là chẳng có người thân nào.
- Để thoát khỏi chủ nhân cơ thể, đến cả nhà mà mẹ kế cũng không cần, cái nhà kia thật sự là của mình cô.
- Thím hàng xóm này nhận được một tấm vải đỏ làm thù lao để giới thiệu đối tượng cho cô.
- Hình như chủ nhân cơ thể này làm việc gì cũng không được thuận lợi, điểm này cũng giống cô.
- Bạn thân cũng không có luôn, cũng không nhận mặt được người cả làng, cho nên không sợ lộ.
Tổng kết xong, Khương Điềm Điềm cảm thấy sắp xếp như này còn được. Cô cẩn thận nhìn xung quanh nhà ở, lại bổ sung thêm lượng thông tin ít ỏi. Tình hình nơi đây còn không tốt bằng chỗ thôn quê trong ảnh chụp của dì cô hồi nhỏ. Cô đoán chừng đây cũng không phải thập niên 80.
- Chỗ này cùng nhất chỉ là thập niên 60-70.
Những năm 60, 70 sao???!!!
Khương Điềm Điềm mếu máo, hít một hơi sâu.
Cô thật không thể chết đói nhỉ?
Nỗi lo này vừa lóe lên, Khương Điềm Điềm đã rất nhanh xốc lại tinh thần.
Còn sống là tốt rồi, còn muốn xe đạp gì nữa?
Làm người nên biết đủ à nha!
Cuộc sống mới nghèo khổ ơi, phải bắt đầu thôi!
Hết chương 1.
Chú thích:
(1) Nam phượng hoàng: Là một khái niệm dùng để chỉ những người đàn ông nông thôn kết hôn với phụ nữ thành phố.
(2) Sói mắt trắng: Chỉ những người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
(3) Thím Tường Lâm: Là nhân vật trong truyện ngắn “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn. Người ta mô tả thím Tường Lâm như một người bi kịch ập đến liên tiếp, vẻ mặt chất phác, tinh thần uể oải, gặp ai cũng kể lể bất hạnh của mình. Hoặc cũng để hình dung kết cục vô cùng thảm thương.
(4) Ghi chú đơn vị: 1 cân = ½ ký. Tức Khương Điềm Điềm nặng 35 kg.