Edit: Qin Zồ | Beta: Sabi
Khương Điềm Điềm rất tự tin về nữ chính.
Nhưng trên thực tế, Tô Tiểu Mạch yếu đuối mỏng manh không hề giống tưởng tượng của cô tí nào.
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm chạy đến hiện trường, thấy con dâu nhà họ Tô đè chị chồng là Tô Tiểu Mạch xuống đất đánh bùm bụp. Còn mụ già nhà họ Tô kia, thấy con gái mình bị đánh thì cũng chỉ che mặt khóc tức tưởi chứ không có ý định đi tới khuyên ngăn, chỉ “tựa hoa lê hứng nước trời”, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Không biết vì sao mà những người khác trong nhà họ Trần vẫn chưa đến, một mình Tô Tiểu Mạch lâm vào thế yếu.
Nhìn thấy cảnh đó, Trần Thanh Phong lập tức xông lên, sức trai tráng bao giờ cũng lớn hơn các chị em, mà trai tráng đang muốn làm màu trước mặt gái lại còn mạnh hơn nhiều! Trần Thanh Phong kéo con dâu nhà họ Tô ra khiến chị ta lảo đảo, miệng nói: “Mọi người ra mà xem muốn giết người đây này! Con dâu nhà họ Tô nổi điên rồi!”
Trần Thanh Phong kéo con dâu nhà họ Tô, Tô Tiểu Mạch chệnh choạng đứng dậy rồi nhào về phía em dâu mình, có điều tóc tai cô rối bù, khắp người còn đang bị thương nên cũng không có nhiều sức, đánh con dâu nhà họ Tô mà nhẹ bẫng, con dâu nhà họ Tô: “Oái!”
Trần Thanh Phong nhướn mày, cậu thấy rõ chị dâu năm đã véo một cái thật đau vào hông ả đàn bà đanh đá nhà họ Tô.
Tô Tiểu Mạch loạng quạng nhặt một tảng đá, nom có vẻ muốn đánh người.
Bà Tô thấy thế thì vội hét lên xông đến, dùng sức kéo một cái, Tô Tiểu Mạch như con diều đứt dây ngã phịch xuống đất cái *oạch*, ôm bụng rên: “Đau quá, đau bụng quá…”
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.
Đột nhiên Khương Điềm Điềm la lên: “Chị chảy máu rồi kìa!!”
Âm thanh lanh lảnh của cô khiến mọi người lập tức nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, hôm nay Tô Tiểu Mạch mặc váy xám nhạt giặt nhiều đến nỗi phai màu, nên chẳng mấy chốc mọi người đã thấy vệt máu tràn lan.
“Trời ơi!”
Những người phụ nữ đã trải qua chuyện này thấy thế thì la lên, nhanh chóng hiểu ra chuyện gì. Tô Tiểu Mạch ôm bụng khóc ròng: “Đau bụng quá, tôi đau bụng quá! Cứu tôi với, ai cứu tôi với…”
“Vợ thằng năm có rồi hả?”
“Đến mức này rồi mà còn hỏi có hay không! Nhiều máu như vậy kia mà.”
Mọi người mồm năm miệng người, nhưng rất nhanh có người đi đến đỡ Tô Tiểu Mạch: “Vợ thằng năm à, cháu…”
“Con, con tôi, con của tôi… Ai cứu con tôi với!” Tô Tiểu Mạch gào lên. Và cũng trong mấy giây đó, Tô Tiểu Mạch đột nhiên quắc mắt nhìn sang bà Tô rồi lập tức xông đến, tát *bôm bốp* hai cái vào mặt bà ta, la lớn: “Bà trả lại con cho tôi, bà trả lại con cho tôi!”
Cô lùi về sau một bước, nói: “Không, bà không phải là mẹ tôi, bà là yêu quái biến thành, là yêu quái! Từ bé tôi đã bị bà ngược đãi, bà không phải là mẹ tôi. Bà là ma quỷ!”
Rồi cô quay sang nhìn con dâu nhà họ Tô, lập tức lao đến: “Cô cũng là ma quỷ, hai người mới là mẹ con ruột thịt, là ma cọp vồ hại người! Đồ ma quỷ!!!”
Cô dùng sức bóp cổ con dâu nhà họ Tô, ra sức lắc lắc.
“Điên rồi, cô, cô điên rồi…”
Cuối cùng lúc này đại đội trưởng cũng đã đến: “Nhanh lên, mau kéo người ra!”
Tô Tiểu Mạch nổi điên đã đánh hai người thành đầu heo sưng vù!
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội giữ chặt Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch ôm bụng mình la hét: “Là họ hại chết con tôi, nhà họ Tô hại chết con tôi rồi! Bọn họ phải đền mạng, tôi muốn bọn họ đền mạng!!!”
“Vợ thằng năm à, cháu mau đi xem thầy thuốc đi, mau đi đi!”
“Tôi không đi, con của tôi vẫn đang ở đây, tôi không đi đâu cả! Con tôi vẫn ở trong bụng tôi, vẫn ở trong này!” Rồi không biết Tô Tiểu Mạch lấy sức ở đâu ra, chợt cô ấy lập tức vùng ra khỏi mọi người, nhanh chóng chạy về nhà: “Con tôi vẫn còn, tôi phải về nhà, phải về nhà dưỡng thai!”
Tô Tiểu Mạch chạy rất nhanh, chỉ trong tích tắc đã băng qua góc nhà rồi biến mất.
Mà lúc này, những người tốt bụng đều hoen đỏ cả mắt.
“Nó không tin là mình mất con rồi!”
“Đúng vậy, nó chờ mong bấy lâu nay mà.”
“Kể ra cũng tội nó quá, lúc chưa kết hôn thì bị giày vò bạc bẽo, cứ tưởng kết hôn rồi sẽ tốt hơn. Chờ con bao lâu! Vậy mà rồi lại bị mẹ ruột hại…”
“Hừ, mẹ ruột cái gì, không nghe thấy hả? Đó là ma cọp vồ!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Khương Điềm Điềm cứ đứng đực ra, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Trần Thanh Phong, hai mắt Trần Thanh Phong sâu không thấy đáy, bốn mắt giao nhau, cậu nhìn Khương Điềm Điềm với ánh mắt an ủi rồi nói: “Đại đội trưởng, nhà cháu sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu. Bố mẹ cháu đi vắng, em chồng như cháu cũng khó giải quyết. Nhưng không có lý nào bọn họ hại người mà coi như không có chuyện gì được! Đợi hai ông bà về sẽ truy cứu trách nhiệm của họ!”
Đại đội trưởng nghiêm túc gật đầu: “Nhất định trong đội sẽ xử công bằng chuyện này!”
Ông và kế toán Trần là cộng sự nhiều năm, dù không có chuyện gì thì cán cân trong lòng ông cũng nghiêng về phía gia đình kế toán Trần hơn. Huống hồ giờ đang ở nhà họ Trần, người nhà họ Tô đúng là hà hiếp người quá đáng!
“Xử lý nhà bọn họ, nhất định phải xử lý nhà bọn họ! Người ta đang yên đang lành lại bị bọn họ ép nổi điên!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Tiểu Lục, cháu mau đi tìm mẹ đi, chị dâu cháu vẫn cần phải khám thầy thuốc. Chảy nhiều máu như vậy, mau đi đi!”
Mọi người mồm năm miệng bảy, Trần Thanh Phong gật đầu: “Cháu đi rồi về ngay đây.”
Đoạn, cậu nhìn sang Khương Điềm Điềm nói: “Anh giờ có chuyện, em về nhà trước đi.”
Khương Điềm Điềm hấp tấp gật đầu, nghĩ một lúc rồi cô nói: “Thôi, để em đi với anh. Em là con gái, có vẻ sẽ dễ nói hơn, anh là con trai chắc cũng khó xử.”
“Tiểu Lục, cứ để bé Điềm đi theo đi, đúng là có cháu nó thì dễ hơn.” Đội trưởng cũng đã mở miệng rồi.
Trần Thanh Phong: “Vâng ạ.”
Hai người vội vã đi ngay.
Trần Thanh Phong mím chặt môi, Khương Điềm Điềm lén nhìn anh, thấp giọng: “Anh đừng buồn quá.”
Biểu cảm trên mặt Trần Thanh Phong không thay đổi, giọng rất nhỏ: “Anh không buồn, vì chị dâu vốn không hề mang thai.”
Dừng một lúc, giọng anh càng thấp hơn: “Sáng nay anh thấy chị
ấy về nhà mẹ ăn trộm gà, anh đoán, có lẽ đó là máu gà.”
Khương Điềm Điềm nhíu chặt mày, nói nhỏ: “Em cũng đoán vậy.”
Đúng thế, là “đoán vậy”.
Chứ không phải là “nhớ vậy”.
Tô Tiểu Mạch là nữ chính trong truyện thể loại ‘sảng’, nội dung tình tiết rất nhẹ nhàng. Truyện vừa hay lại đọc cười vỡ bụng. Đúng là đọc rất dễ chịu, đồng thời cũng rất… dễ quên. Cô nhớ rõ chuyện trải qua kiếp trước của Tô Tiểu Mạch chỉ vì sự cố “nông dân và rắn” đầy bi thảm, còn nội dung khác thì không rõ lắm.
Có điều nữ chính đã sống lại rồi, chắc cũng không thiệt thòi gì đâu nhỉ?
Khương Điềm Điềm: “Em thấy…”
Trần Thanh Phong: “Anh thấy…”
Hai người đồng thanh mở miệng, thế là đưa mắt nhìn nhau. Khương Điềm Điềm: “Anh nói trước đi.”
Trần Thanh Phong bật cười, nói: “Anh đoán có lẽ chúng ta cùng nói đến một chuyện.”
Khương Điềm Điềm nhíu mày, “Là gì?”
Trần Thanh Phong: “Anh cảm thấy, chúng ta không cần vạch trần chuyện chị ấy giả sinh non, cũng đừng nói ra ngoài.”
Khóe môi Khương Điềm Điềm cong lên một độ cong khó thấy, “Quả nhiên chúng ta là tâm linh tương thông mà!”
Chuyện bọn họ muốn nói đúng là một.
Cảm giác này, vừa thần kỳ vừa vui sướng.
Không gì khiến con người ta vui vẻ hơn việc tâm linh tương thông với người mình thích cả.
Trần Thanh Phong cũng nhoẻn miệng cười, cậu thấp giọng dặn Khương Điềm Điềm: “Chuyện hôm nay chắc chắn là chị dâu anh đóng kịch. Anh thấy, hình như chị dâu thay đổi rồi thì phải. Không biết bị gì kích thích hay do nguyên nhân nào khác, chung quy anh cho rằng, tuy nhìn chị ấy vẫn yếu đuối nhưng rõ là thay đổi rất nhiều. Vở kịch hôm nay, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khá đáng sợ. Kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, tốt nhất chúng ta đừng động vào chị ấy. Chuyện hôm nay cứ theo ý của chị ấy đi, quậy tung nhà họ Tô để bọn họ đeo tiếng ác cũng hay. Nhà họ Tô thật sự không phải loại đứng đắn gì.”
Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp: “Em biết rồi á.”
Rồi cô đảm bảo trong sợ hãi: “Sau này chúng ta kết hôn rồi, em cũng không dây vào chị ấy đâu.”
Đối đầu với ai chứ hổng dám đối đầu nữ chính đâu.
Cứ là nam nữ chính thì đều là con ruột của ông trời, không thể trêu chọc được.
Khương Điềm Điềm nghĩ rất nhiều rất nhiều, còn Trần Thanh Phong lại vô cùng vui mừng vì lời cô nói, cô muốn kết hôn với cậu!
Cậu thấp giọng: “Dù chị ấy có ghê gớm đến mấy thì anh cũng không để chị ấy ức hiếp em đâu!”
Đấy là sự đảm bảo của cậu.
Đàn ông đàn ang mà không bảo vệ được vợ con thì còn ra thể thống gì nữa!
Khương Điềm Điềm sờ “tín vật đính ước” trong túi rồi liếc nhìn cậu, ừm, quá đẹp trai quá man!
Mà nhé, anh Tiểu Phong lợi hại thiệt đó, chưa gì mà đã nhận ra sự thay đổi của Tô Tiểu Mạch.
Cô nắm gấu áo cậu kéo nhẹ, nói: “Anh Tiểu Phong, anh thông minh quá.”
Trần Thanh Phong ngẩng đầu lên, đắc ý: “Đương nhiên rồi!”
Dừng một lúc, cậu quét mắt bốn phía dỏng tai tám hướng, thấy không có ai thì nhanh chóng ngoéo đầu ngón tay cô rồi buông ra ngay, không chớp mắt nói: “Em cũng rất thông minh.”
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực, đắc ý: “Dĩ nhiên! Em là ai chứ! Em là Khương Điềm Điềm lanh lợi nhất đại đội Bội Thu!”
Hai người tự tâng bốc nịnh nọt nhau một phen, sau đó Khương Điềm Điềm mới kịp sực nhớ chính chuyện, hỏi: “Sao mẹ với mấy chị của anh vẫn chưa về vậy?”
Trần Thanh Phong cũng ngơ ngác, nói: “Anh không biết! Hồi sáng mấy người họ cùng đi ra ngoài.”
Cậu nghĩ ngợi rồi đoán: “Có lẽ, là bị chị dâu năm nhà anh xúi đi đâu mất rồi.”
Khương Điềm Điềm nói với vẻ ‘nguy hiểm’: “Chắc luôn á.”
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã về tới nhà họ Trần.
Quả nhiên, tuy Tô Tiểu Mạch đã về nhưng mấy người phụ nữ khác trong nhà họ Trần đều không có ở nhà, trái lại có mấy bà hàng xóm ló đầu nhìn ngó xung quanh.
Trần Thanh Phong đi đến ngoài cửa phòng Tô Tiểu Mạch, gọi: “Chị dâu, chị có khỏe không?”
Tô Tiểu Mạch hét lớn: “Chị không khám thầy thuốc, con của chị vẫn khỏe!”
Khóe miệng Trần Thanh Phong giật giật, nếu không phải biết Tô Tiểu Mạch giả vờ thì khéo cậu cũng tin là thật.
Quả nhiên, phụ nữ mà đã muốn ác thì không có chỗ cho đàn ông xen vào!
Hành động này, ghê gớm quá!
Có điều chuyện này cũng chả liên quan gì cậu, cậu nói: “Vậy… chị cứ nghỉ ngơi đi!”
Cậu xòe tay ra với Khương Điềm Điềm, không khống chế âm lượng: “Anh thấy chị dâu anh bị kích động, tình hình không ổn lắm, em cũng đừng vào nhé, nếu bị thương thì không tốt đâu.”
Khương Điềm Điềm rất biết phối hợp, nhìn vào căn phòng với vẻ đồng tình, nói: “Sao người nhà họ Tô lại tệ bạc vậy chứ! Chỉ biết chèn ép đàn bà con gái.”
Rồi lại nói: “Em không vào đâu, để em đi đun nước cho chị ấy.”
Trần Thanh Phong: “Cũng được, em nhóm lửa giúp anh, anh đi tìm mẹ với các chị đã.”
Khương Điềm Điềm đáp rất to: “Vâng!”
Trần Thanh Phong mở miệng, tuy không phát ra tiếng nhưng Khương Điềm Điềm thấy anh đang nói: đừng vào nhà.
Cô ra dấu “không thành vấn đề”, đáp đầy khí thế: “Yên tâm, em làm được!”
Không phải chỉ là nhóm lửa đốt củi thôi sao?
Không thành vấn đề!