Diệp Tuệ nói xong thì nhanh chóng dừng lại, mặt mang xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mình không nên nói cái này với cậu.”
Mặt Nhạc Đình Ngọc đã trở nên nghiêm túc lên: “Cậu nói là Tân Bội, con gái của xưởng trưởng Tân sao?”
Diệp Tuệ không nghĩ tới cô ấy cũng quen Tân Bội, gật gật đầu: “Đúng, chính là chị ấy.”
Nhạc Đình Ngọc nắm chặt nắm tay, cắn môi dưới hồi lâu không nói gì.
Diệp Tuệ quan sắt sắc mặt cô ấy một hồi, dè dặt cẩn trọng nói: “Mình không nghĩ tới đối tượng của cậu thế mà là anh ta.
Có mấy lời không biết có nên nói hay không, mình sợ cậu nghe xong sẽ mất hứng.”
Nhạc Đình Ngọc dùng sức chớp mắt mấy cái, mới nói: “Không có gì, cậu nói đi.”
Diệp Tuệ nói: “Vậy mình cứ việc nói thẳng nhé.
Thật ra mấy năm trước anh trai mình từng đi làm ở trong xưởng, anh ấy là xuất ngũ về mới vào xưởng, lúc đó thuộc về Hoàng Hồng Vệ quản, khi đó quan hệ của bọn họ còn tàm tạm, sau này bởi vì Tân Bội mà nháo cứng lên.
Bởi vì anh mình với Tân Bội yêu đương, Hoàng Hồng Vệ theo đuổi Tân Bội rất lâu mà không đuổi tới được, bởi vì chuyện này mà ghen ghét anh mình, khi đó anh mình đã ngừng lương giữ chức, đi Quảng Châu mua chút vải về bán, Hoàng Hồng Vệ liền đi tố cáo anh mình đầu cơ trục lợi.
Anh mình bị bắt nhốt hơn một tháng, thiếu chút còn bị hình phạt.
Bởi vì chuyện này, trong nhà Tân Bội cũng biết chuyện chị ấy với anh mình hẹn hò, nhà bọn họ cảm thấy anh mình không xứng với Tân Bội, ép bọn họ chia tay.”
Môi Nhạc Đình Ngọc có chút run rẩy: “Thật sự là Hoàng Hồng Vệ đi tố cáo?” Vòng luẩn quẩn của lãnh đạo chỉ có bây lớn thôi, Tân Bội thì cô cũng quen, động tĩnh chuyện cô ấy thất tình nháo cho không nhỏ, còn vì thế mà không muốn ở lại xưởng ô tô, mà chạy đến tỉnh thành rồi, thì ra Hoàng Hồng Vệ đã chen một chân ở giữa.
“Thiên chân vạn xác!” Diệp Tuệ nói, “Có điều cậu cũng đừng đi chứng thực với anh ta, anh ta hơn phân nửa cũng sẽ không thể thừa nhận.
Chuyện này đã qua rồi, anh mình cũng như mong muốn của bọn họ mà thành công chia tay Tân Bội, giờ đều có cuộc sống của riêng mình.
Mình nói cái này với cậu, chỉ là muốn để cậu hiểu rõ, Hoàng Hồng Vệ chẳng phải chính nhân quân tử gì, anh ta còn là bạn học cũ với anh mình đó, chút tình cảm này cũng chẳng niệm lấy, còn tính làm anh ấy đi ngồi tù, phải biết đó là năm 83, vừa mới đánh nghiêm, án đều bị phán đến mức độ đặc biệt nặng.
Cho nên nếu như cậu thật sự nhằm mục đích kết hôn, vẫn là suy xét cho thận trọng một chút đi.”
Nhạc Đình Ngọc hồi lâu cũng không nói chuyện, trong hốc mắt chậm rãi chan đầy nước mắt.
Diệp Tuệ nhìn cô ấy, có chút đồng tình, phỏng chừng là cô nàng này lần đầu yêu đương, cảm tình đầu nhập vào tương đối nhiều: “Mình nói như vậy cậu có khả năng sẽ cảm thấy mình mang theo ân oán riêng, cái nhìn có chút phiến diện.
Về sau chính cậu có thể quan sát một chút, xem anh ta liệu có đối đãi chân tình với cậu không, hay là chỉ muốn kéo cậu làm một tấm ván cầu.
Muốn để mình nói thì cậu là một cô gái tốt như vậy, gia thế tốt hơn anh ta, bằng cấp cao hơn anh ta, chiều cao cũng sắp vượt qua anh ta luôn, nghe nói anh ta cũng chẳng đối xử với cậu quá tốt, cậu cần cái gì ở anh ta hả?”.
Truyện chính ở * T RÙMtruуện.mE *
Nhạc Đình Ngọc đưa tay lau một phen nước mắt, cắn môi dưới nói: “Người khác đều ghét bỏ mặt mình, trước giờ đều chẳng có ai nguyện ý nhìn mình nhiều thêm một cái.”
Diệp Tuệ lấy khăn tay ra đưa cho cô ấy lau nước mắt: “Đừng có lấy tay đi sờ mặt, trên tay có vi khuẩn, mặt liền càng không dễ khỏi.
Mình cảm thấy cậu hoàn toàn không cần tự ti như vậy, đậu đậu trên mặt nhất định có thể chữa khỏi, cũng không cần có áp lực về phương diện này, thả lỏng tâm thái, bình thường chú ý ẩm thực nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ tốt lên.
Chờ mặt của cậu khỏi rồi, còn sợ không ai theo đuổi sao?”
Nhạc Đình Ngọc nâng mắt lên nhìn Diệp Tuệ, nghiêm cẩn hỏi: “Thật vậy chăng?”
Diệp Tuệ chắc chắn gật đầu: “Đương nhiên là thật, cậu xem không phải là bây giờ điều trị có hiệu quả sao? Qua hai bữa nữa mình lại đi lấy thuốc với cậu.” Cô ở chung mấy lần với Nhạc cô nương, cảm thấy đây là một cô gái vô cùng đơn thuần, còn đặc biệt tự ti, bởi vì tự ti, cho nên đặc biệt cẩn thận nhân nhượng với người khác, tính tình cũng rất tốt, hơn nữa dáng người cô ấy cao gầy, làn da trắng nõn, trừ bỏ đậu đậu trên mặt, thật tình là không có khuyết điểm gì lớn, hoàn toàn không cần bị đạp hư trong tay cái gã ôi thiu Hoàng Hồng Vệ kia.
“Cám ơn cậu, Diệp Tuệ!” Nhạc Đình Nhạc cảm kích nói, “Đúng rồi, chỗ mình có hai tấm vé xem điện ảnh, công hội phát đó, cậu lấy đi xem với bạn đi.”
Diệp Tuệ kinh ngạc nói: “Sao cậu không tự mình đi xem?” Đây là phúc lợi của nhân viên chính thức, thực tập sinh bọn họ đây là không có phúc lợi này.
Nhạc Đình Ngọc cười khổ: “Không có ai xem với mình, mình đi một mình thì không thú vị.”
“Hoàng Hồng Vệ không hẹn cậu đi xem phim?” Diệp Tuệ thử thăm dò, hỏi.
Nhạc Đình Ngọc lắc đầu: “Anh ta nói trước giờ đều không thích xem phim.”
Diệp Tuệ nói: “Vậy chúng ta cùng đi xem đi, dù sao thì bạn trai mình cũng không ở trong thành.”
“Được.” Nhạc Đình Ngọc không nghĩ tới Diệp Tuệ sẽ hẹn mình đi xem phim, cô cũng rất lâu rồi không đi xem phim, bởi vì mãi luôn một mình, không thú vị ghê gớm.
Vé mà công hội phát là phim điện ảnh mới nhất, phải đi rạp chiếu phim xem, trong xưởng sợ đình công chậm trễ sản xuất, cho nên vé xem phim cũng là phát tùy cơ, đều là vé vào lúc nghỉ của nhân viên, đều không phải mang tính đặt bao hết.
Kết quả chờ hai cô vào sảnh chiếu phim ấy, Diệp Tuệ nhìn thấy Quách Mỹ Quyên, cô lưu ý một chút, quả nhiên trông thấy Hoàng Hồng Vệ ở một chỗ bán hạt dưa.
Nhạc Đình Ngọc không chú ý tới Hoàng Hồng Vệ, Diệp Tuệ kéo cô ấy một chút, nhỏ giọng nói: “Hình như mình nhìn thấy Hoàng Hồng Vệ.” Nói xong thì chỉ tay về bên kia một chút.
Nhạc Đình Ngọc theo ngón tay Diệp Tuệ nhìn qua, sắc mặt trở nên trắng bệch cả, Hoàng Hồng Vệ trước giờ không xem phim kia đang mua hạt dưa, chỉ chốc lát sau liền đi về phía một người phụ nữ, đưa hạt dưa cho cô ta, hai người áp sát nói câu gì đó, sau đó đều ha hả cười lên, khỏi nói ái muội cỡ nào.
Tay Nhạc Đình Ngọc siết thành nắm đấm, muốn tiến lên chất vấn Hoàng Hồng Vệ, lúc này bắt đầu soát vé, Hoàng Hồng Vệ phủ tay lên vai Quách Mỹ Quyên đi vào.
Diệp Tuệ trấn an Nhạc Đình Ngọc: “Quên đi, Đình Ngọc, tức giận vì kẻ như này không đáng giá, nhận rõ gã ta là dạng người gì là được rồi.
Sớm rõ ràng thì sớm giải thoát.”
Nhạc Đình Ngọc cắn môi dưới, tức giận đến nước mắt đều sắp chảy ra.
Diệp Tuệ biết mình giúp đến nước này cũng liền tầm tầm rồi, chỉ cần Nhạc Đình Ngọc hoài nghi, cô ấy có thể phát hiện càng nhiều dấu vết để lại trên người Hoàng Hồng Vệ, cô nàng này đơn thuần, chắc chắn cũng không chịu được tình yêu cùng hôn nhân của mình chịu phản bội, cho nên hai người hơn nửa là muốn bay.
Nhạc Đình Ngọc lại đi làm ở xưởng, xưởng trưởng là anh rể cô ấy, trưởng phòng hậu cần là chị cô ấy, việc thăng chức của một nhà Hoàng Hồng Vệ sợ là rất nhanh cũng phải giảm chút tốc độ.
Không quá mấy ngày, Nhạc Đình Ngọc quả nhiên chia tay với Hoàng Hồng Vệ, nguyên nhân là lúc Nhạc Đình Ngọc ra ngoài làm việc nhìn thấy ghế trước xe đạp của Hoàng Hồng Vệ ngồi một cô gái, còn không phải cái cô đụng phải ở rạp chiếu phim lần trước kia.
Lần này cô ấy không nhịn, giáp mặt