Cuối cùng Ngụy Nam đình chỉ phái lính dưới tay anh vào cửa hàng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Diệp Tuệ, có điều cũng nhờ vào bọn họ tọa trấn 2 ngày, trật tự trong cửa hàng tốt hơn rất nhiều, sau này cho dù bọn họ không đến tọa trấn thì cũng không xuất hiện hỗn loạn như ngày đầu tiên nữa, ước chừng là các cư dân đã qua kỳ hưng phấn, mọi người đã chậm rãi thích ứng loại phương thức mua sắm này.
Diệp Tuệ vốn mời 6 bác gái hàng xóm đến hỗ trợ trông coi, thấy khách trong tiệm ít đi, liền trừ đi hai bác.
Hiện tại Vương Thải Nga được cô mời đến trong cửa hàng của mình thu ngân, lúc bận lên chính là cô với Vương Thải Nga cùng nhau thu, lúc không bận thì liền một mình Vương Thải Nga thu.
Tiểu Thất sắp 3 tuổi, không cần ôm cả ngày, Lưu Hiền Anh có thể tự mình coi tiệm, Vương Thải Nga cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi mình sẽ thất nghiệp, nhưng mà người Diệp gia cũng không có bảo chị rời đi.
Giờ Diệp Tuệ lại mở một cửa hàng tự chọn, nói với chị là đổi cái chỗ coi tiệm, chị rất mừng mà đáp ứng rồi.
Diệp Tuệ còn nói với chị, bây giờ chính mình mở cái cửa hàng này chỉ là nếm thử, nếu như có thể thành công, về sau Vương Thải Nga cũng có thể đi chỗ khác mở một cái cửa hàng tự chọn giống vầy, gọi là đại lý, thương phẩm do bọn họ cung cấp, nếu mà tài chính không đủ, Diệp Tuệ cũng có thể cho chị vay tiền.
Vương Thải Nga nghe xong thì nhiệt tình mười phần, chị quả thật là rất muốn tự mình mở cái tiệm, chỉ bất hạnh là không có tiền vốn, chị một người phụ nữ nuôi hai đứa con thôi gánh nặng đã đủ nặng, còn phải thuê nhà, con cái lại đều đi học, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, ban ngày chị mở tiệm, buổi tối đi bày quán, bớt ăn bớt dùng tích cóp chút tiền, cũng không đủ mở tiệm, chị còn phải cân nhắc kiếm căn nhà đây, dù sao không thể cứ thuê nhà mãi chứ hả?
Diệp Tuệ tính mở đại lí của Cuộc Sống Sáng Nghệ khắp cả Nam Tinh, không chỉ có là Nam Tinh, cô còn tính chạy đến tỉnh thành luôn, thậm chí là mở khắp toàn tỉnh, còn muốn chạy ra ngoại tỉnh nữa, dựng chắc tấm bảng hiệu Cuộc Sống Sáng Nghệ này lên.
Cảnh sát nhỏ đến trong cửa hàng bận bịu dùm một ngày, Ngụy Nam từng nói với người ta rằng cô có thể hỗ trợ giới thiệu bạn gái, Diệp Tuệ tuy cảm thấy đây thật sự là một nan đề, nhưng vẫn là tận lực hỗ trợ.
Cô cẩn thận sàng chọn những cô gái trẻ tuổi mình quen, hình như không nhiều người thích hợp với cảnh sát nhỏ lắm nha, cảnh sát nhỏ tốt nghiệp đại học, thế nào đi nữa cũng phải giới thiệu một cô có học có việc làm chính thức đi.
Hôm nay Diệp Tuệ đang bận bịu trong cửa hàng, có khách tới tính tiền, Vương Thải Nga đi vệ sinh rồi, Diệp Tuệ liền tự mình đến thu ngân, vừa ngẩng đầu, phát hiện thế mà là người quen, đối phương trông thấy cô cũng có vẻ ngoài ý muốn mười phần, Đào Tư Mẫn chớp mắt một chút, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, sao cậu lại ở trong này?"
Diệp Tuệ không khỏi cười: "Đây là cửa hàng mình mở nha.
Khéo như vậy, cậu cũng tới mua đồ?" Từ sau khi cô có ý thức bảo trì khoảng cách với Đào Tư Mẫn, tần suất viết thư của hai người liền giảm xuống, mãi cho đến lúc Diệp Tuệ học đại học, cô liền không chủ động trả lời thư cho Đào Tư Mẫn nữa, từ đấy về sau liên hệ giữa bọn họ cơ hồ là chặt đứt, chỉ từng gặp mặt Đào Tư Mẫn một lần vào năm nào đó bị Trần Phân kéo đi tham gia họp lớp một lần, lần đó song phương đều có chút gò bó, cũng chả thế nào trò chuyện.
Đào Tư Mẫn kinh ngạc gật đầu, lại lần nữa nhìn nhìn cửa hàng này: "Cậu mở? Khó trách, rất có ý tưởng."
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: "Mình cũng chỉ là bắt chước người khác mà học, học chút da lông.
Gần nhất cậu thế nào? Thăng chức ở đâu rồi?" Nếu cô nhớ không lầm, Đào Tư Mẫn là đi làm ở bộ giáo dục.
Quả nhiên, Đào Tư Mẫn nói: "Mình được phân đến bộ giáo dục.
Nghe nói cậu ở Nam Khí, sao lại tự mình mở cửa hàng?"
Diệp Tuệ cười nói: "Không quá thích làm việc ở Nam Khí, liền đi ra, giờ xuống biển, hộ cá thể rồi."
Đằng sau có khách chờ xếp hàng tính tiền, Đào Tư Mẫn nhanh chóng nói: "Cậu kết cho bọn họ trước đi, mình không gấp." Vì thế, cậu ta đứng qua một bên, xem ra hình như là tính tâm sự với Diệp Tuệ nhiều thêm.
Diệp Tuệ biến hóa không lớn so với bộ dáng lúc trước, nhưng mà cách ăn mặc thành thục nhiều, áo len cổ lọ màu trắng với áo bành tô len màu lam, tóc dài để xõa, tóc mái hơi uốn, để lệch sang một bên, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, không trang điểm phấn son, lại khó nén được thiên sinh lệ chất này, hơn nữa có vẻ rất phong cách tây.
Đào Tư Mẫn lặng lẽ đánh giá Diệp Tuệ đang bận rộn, cô ăn nói nhỏ nhẹ, thái độ ôn hòa, mặt mang mỉm cười, làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
Diệp Tuệ tính tiền xong cho 4 người khách, sau đó mới nghỉ ngơi một lát, cười với Đào Tư Mẫn: "Thật có lỗi, giờ mình tính cho cậu nhé."
Đào Tư Mẫn xách giỏ lên, Diệp Tuệ nhìn đồ đạc bên trong một chút, đồ dùng cho phái nữ khá nhiều, cô cười nói: "Mua cho bạn gái cậu sao?"
Đào Tư Mẫn vội vàng lắp ba lắp bắp: "Không, không phải, là mua cho mẹ với em gái mình, mình còn chưa có bạn gái."
Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn cậu ta, Đào Tư Mẫn tuy ăn mặc khá quê mùa, nhưng tuyệt đối là một thanh niên tốt ngũ quan đoan chính a, hơn nữa điều kiện cậu ta ưu tú như vậy, không có khả năng không quen được bạn gái, liền cười nói: "Không thể nào, có phải cậu yêu cầu quá cao không?"
Đào Tư Mẫn không nói chuyện, lỗ tai đều đỏ.
Diệp Tuệ ý thức được lời của mình có chút vượt rào, liền cười nói: "Chỉ đùa chút thôi.
Đồ đạc của cậu xong rồi, tổng cộng là 3 tệ 8 giác 6 phân, tính là 3 tệ 8 giác đi.
Cám ơn đã ủng hộ!" Cô vốn định là bạn học cũ lần đầu đến mua đồ, miễn đơn đi là xong, nhưng vừa nghĩ tới thì thế này không phải để người nghĩ nhiều sao, dứt khoát liền không miễn đơn, chỉ quẹt đi chút số lẻ.
Đào Tư Mẫn lấy tiền ra thanh toán, nói: "Hai ngày trước mình có đi trường học khảo sát công việc, gặp được Trần Phân, còn nhắc tới cậu đó, nói là rất lâu rồi không gặp, muốn tìm một lúc tụ họp."
"Được thôi, mình đã có một hồi không gặp cậu ấy, đến lúc đó tụ họp chút đi." Diệp Tuệ nói.
Đào Tư Mẫn nói: "Lúc nào thì cậu khá tiện?"
"Mình lúc nào cũng được, giờ thời gian tự do, xem các cậu sắp xếp thế nào đi, đến lúc đó cho mình biết là được rồi." Diệp Tuệ cười nói.
Đào Tư Mẫn mang theo đồ đạc Diệp Tuệ