Diệp Thụy Niên phát thiệp mời rộng rãi, mời các thầy cô của Doãn Võ với Tiểu Vũ, cùng với các thân thích bè bạn trong nhà, thông báo hàng xóm láng giềng, chọn cái ngày hoàng đạo, mở tiệc cơ động bên đường phố, chừng 30-40 bàn.
Heo gà vịt cá đều là mua sống hiện giết, mời đầu bếp chính chuyên môn nấu món chính và các bà chủ gia đình hàng xóm đến hỗ trợ.
Bọn nhỏ đều vây quanh bàn chơi đùa quậy, hàng xóm được mời đều mua pháo đến ăn mừng, trong lúc nhất thời cả con phố náo nhiệt phi phàm, tiếng mọi người ba hoa khoác lác, tiếng bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ, tiếng pháo lốp đốp, dào dạt trên cả một con phố.
Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh sau khi đốt pháo, lơ lửng trên bệ bếp tỏa ra mùi của các loại món ăn, bầu không khí đặc biệt nồng.
Mặt trời từ đỉnh đối diện trượt xuống, thời tiết nóng trên phố bắt đầu tiêu tán, mọi người vào trong nhà lấy nước, hắt trên lối đi bộ để tán đi hơi nóng khói bụi.
Rất nhanh, tiệc rượu liền bắt đầu, miếng thịt lớn, ly rượu lớn, từng món một đưa lên bàn, mọi người bắt đầu đã to lại mau mà cắn ăn, tiếp tục ba sàm ba láp, nghị luận mấy đứa con có tiền đồ này của Diệp gia, từ Diệp Chí Phi với việc làm ăn có chút thành tựu đến Tiểu Tuyết tuổi còn nhỏ đã lên bắc, ngay cả Tiểu Thất còn chưa có đến trường cũng nghị luận tới, mấy đứa nhỏ đứa nào cũng có tinh thông với thành tựu, thật sự là tiện sát người khác.
Người thắng nhân sinh, hẳn chính là như Diệp Thụy Niên vậy.
Một ngày này, Diệp Thụy Niên là mặt mày hồng hào, cười đến chưa từng khép miệng lại, đời người có thể có mấy ngày phong cảnh như này, tất nhiên phải cao hứng.
Diệp Tuệ có bầu hơn 5 tháng mà lớn giống như người ta bầu sáu bảy tháng, song sinh chính là vất vả hơn so với người bình thường nhiều lắm, hôm nay cô thật là cái gì cũng không làm, cũng không làm nổi, an vị đó bồi đám thân thích bạn bè tán gẫu.
Năm trước Doãn Văn thi lên đại học không bày rượu cho thằng bé, hôm nay cũng coi như thuận đường chúc mừng nó, cũng mời thầy cô của nó, tiếc là chính nó còn đang học tập ở Bắc Kinh không về.
Cô Cù vừa nhắc tới Doãn Văn, liền mặt mũi tự hào, Doãn Văn là đứa thiên phú cao nhất trong các học sinh bà từng dạy, là đứa có tiền đồ nhất, mấu chốt là đứa nhỏ này hiếu thuận, lúc nào cũng nhớ thương bà, người cô dạy vỡ lòng này, nào có thể làm người ta không cảm động.
Vợ chồng son Diệp Chí Phi cũng về gấp từ Quảng Châu, đám em út thi đại học bày rượu, thế nào cũng phải tự mình trở về chúc mừng một tiếng, thuận tiện về thăm người nhà một chút.
Bọn họ bây giờ sự nghiệp phát triển ổn định, Văn Hinh chiêu 2 trợ lý thiết kế, tự tay dạy bọn họ thiết kế thế nào, Diệp Chí Phi cũng chiêu 2 người tiêu thụ, sản phẩm đã tiêu thụ tới các thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải, xưởng gia công đã biến thành nhà xưởng nhỏ, có mười mấy công nhân.
Bọn họ đang trù bị mở chi nhánh thứ 2 ở Quảng Châu, có thể thấy được lợi nhuận của tiệm bán lẻ tốt hơn so với dự tính của họ.
Diệp Tuệ đưa đề nghị cho bọn họ, sao không bắt đầu thông báo tuyển dụng bên nhượng quyền, để thương hộ nơi khác cũng mở chi nhánh bán lẻ, giao một ít phí gia nhập liên minh, do bọn họ thống nhất cung ứng hàng, như vậy có thể cam đoan tính liên tục của sản phẩm tiêu thụ, khách sẽ không phải lần này mua lần sau liền không mua, không cần lúc nào cũng lo nghĩ đi tìm khách hàng mới.
Diệp Chí Phi với Văn Hinh vừa nghe, cảm thấy có lý mười phần, quyết định lập tức trở về nghiên cứu tính khả thi và tình huống thao tác cụ thể của chuỗi những cửa hàng nhượng quyền.
Sau khi tiệc tùng chấm dứt, Diệp Chí Phi với Văn Hinh ở nhà mấy ngày, chuẩn bị về Quảng Châu, Doãn Võ liền tính toán đi qua theo luôn, tuy rằng còn chưa khai giảng, nhưng có thể đi theo anh trai chị dâu học một vài thứ, giúp đỡ chút việc.
Vợ chồng Diệp Chí Phi vui vẻ đồng ý, Doãn Võ là học quản lý doanh nghiệp, như vậy thì tương lai cũng là làm buôn bán đi, thực tiễn trước một chút rất tốt.
Diệp Thụy Niên cũng không giữ lại, con trai nhỏ đi theo con cả đi qua cùng cũng tốt, bởi vì đến lúc đó ông chắc chắn phải đưa Tiểu Vũ đi Thượng Hải, cũng không rút thời gian rảnh ra đưa Doãn Võ đi Quảng Châu được, ai bảo mấy đứa nó không học một trường chứ.
Nhưng mà đợi đến lúc khai giảng, trong nhà xảy ra chút tình huống, Tiểu Thất phát sốt nằm viện, còn chuyển thành viêm phổi, Lưu Hiền Anh ngày đêm không nghỉ mà chăm nom con gái út ở bệnh viện, mệt đến cũng cảm luôn.
Diệp Thụy Niên lòng như lửa đốt, lo trong lo ngoài chăm sóc vợ con, gấp đến độ ngoài miệng nổi nhiệt.
Tiểu Vũ thấy trong nhà rối ren không thôi, quyết tâm không thêm phiền cho trong nhà, tính tự mình đi Thượng Hải, bởi vì đi Thượng Hải là xe đi thẳng, không cần đổi xe, trước kia cô nàng từng đi qua, cũng từng đến Đại học Phục Đán, không xem như là hoàn toàn chưa từng trải việc đời, cho nên hẳn là có thể tự mình lo liệu.
Diệp Tuệ thấy trong nhà như vậy, nhưng mà hoàn toàn bó tay chịu trói, cô đây một bà bầu đã không thể hỗ trợ đi bệnh viện chăm nom dì với em út, cũng không có cách đưa Tiểu Vũ đi Thượng Hải.
Ngụy Nam thấy nhà cha vợ gấp thành như vậy, liền tính tự mình nghỉ đi đưa Tiểu Vũ, bởi vì trong nhà ai cũng lo lắng em ấy đến trường một mình trước, huống chi em ấy còn phải mang một đống hành lý, đầu năm nay học đại học là tự mang đệm chăn.
Du Thiên Hành đúng là giờ phút này đến, anh ta muốn về lại trường, đến Nam Tinh ngồi xe lửa, thuận tiện qua đây thăm Diệp Tuệ một chút, lúc nhìn thấy Diệp Tuệ liền phát hoảng: "Bụng cậu to đến dọa người, sắp sửa sinh rồi sao?"
"Không có, còn sớm đâu, ít nhất còn phải 2 tháng.
Song sinh." Trên mặt Diệp Tuệ lộ ra vầng sáng nhu hòa của mẫu tính, mỉm cười nói, "Không phải cậu nói cậu rất bận sao? Nghỉ hè cũng không có ngày nghỉ, sao lại còn trở lại?"
"Thời gian giống như thứ gì đó, chen một chút là có.
Tôi lo thí nghiệm xong rồi, liền bớt chút thời gian trở lại mấy ngày, thăm người nhà." Du Thiên Hành nói.
Diệp Tuệ đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Cậu là đi xe lửa đêm nay?"
"Đúng."
Diệp Tuệ túm lấy cánh tay anh ta: "Lão lớp trưởng, cậu giúp tôi một việc."
Du Thiên Hành hỏi: "Việc gì?"
"Em gái tôi muốn đến Thượng Hải học đại học, nhưng mà người trong nhà đều có việc, đi không được, bộ dạng tôi như này cũng không có cách đưa con bé đi, cậu dẫn con bé đi cùng đi, đưa con bé đến trường con bé là được rồi.
Vé xe đi tới đi lui từ Hàng Châu đến Thượng Hải tôi ra cho cậu." Tiểu Vũ vốn muốn mua vé xe ngày mai, nhưng đi qua trước một ngày cũng không có gì.
"Chỉ chuyện này à? Không thành vấn đề, bao hết cho tôi." Du Thiên Hành miệng đầy đáp ứng, "Em ấy mua vé chưa?"
Diệp Tuệ nói: "Con bé tính ngày mai đi, có điều chẳng sao cả, chuyện vé xe bọn tôi lo liệu, cậu phụ trách mang con bé đi qua là xong.
Trước kia con bé từng qua Thượng Hải, cũng từng đi qua Phục Đán, hẳn là có thể tự mình tìm được chỗ."
Du Thiên Hành kinh ngạc nói: "Em gái cậu thi lên Đại học Phục Đán?"
"Đúng rồi.
Em trai tôi cũng thi lên Đại học Trung Sơn." Diệp Tuệ vừa nói đến liền vô cùng tự hào.
"Người nhà các cậu lợi hại!" Du Thiên Hành giơ ngón cái lên.
Diệp Tuệ vội vàng gọi điện thoại cho Ngụy Nam, bảo anh nhanh nhanh làm một vé xe lửa đi Thượng Hải đêm nay cho Tiểu Vũ, nói có người thay anh ấy đưa Tiểu Vũ đi.
Ngụy Nam chưa kịp lo chuyện tự mình xin phép, đang an bài công việc của mấy ngày tiếp đó, vừa nghe nói mình có thể được giải phóng, nháy mắt liền nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đi kiếm vé cho Tiểu Vũ.
Diệp Tuệ nói điện thoại xong, lại gọi điện cho Tiểu Vũ, bảo con bé nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đêm nay ngồi xe lửa xuất phát, có người dẫn con bé đến trường.
Tiểu Vũ đã từng gặp Du Thiên Hành, năm đó, lúc Tiểu Tuyết