Doãn Văn thăng cấp lên vòng tổng chung kết thi Ca sĩ Thanh niên, Nam Tinh, thậm chí cả tỉnh đều chấn động: Tỉnh bọn họ muốn ra một ngôi sao ca nhạc! Tuy Doãn Văn cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ, nhưng thân phận đồng hương làm cho bọn họ cùng được thơm lây.
Người của đài truyền hình tỉnh đã đang trù bị làm chuyên đề phỏng vấn cho Doãn Văn, phái phóng viên khiêng camera đến Nam Tinh phỏng vấn người nhà cậu chàng.
Diệp Thụy Niên nghe nói muốn lên TV, hoàn toàn không dám đối mặt nói chuyện với ống kính, quẫn bách xua tay cự tuyệt phỏng vấn, Lưu Hiền Anh càng không đồng ý nhận phỏng vấn, bọn họ nói Doãn Văn ham thích âm nhạc hoàn toàn là vì chị nó cổ vũ và bồi dưỡng.
Phóng viên liền đề nghị muốn phỏng vấn chị, Diệp Tuệ đang ở cữ, sau khi mang thai mập ra một vòng to, bây giờ còn chưa hết cữ, lại đang cho con bú, hoàn toàn không giảm béo, căn bản không có cách nào gặp người, cho nên cũng cự tuyệt phỏng vấn.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của nhân viên công tác, vẫn là thuyết phục được Diệp Thụy Niên tự mình ra trận nhận phỏng vấn, có điều ông cũng chả có gì hay mà nói, bởi vì chuyện Doãn Văn học âm nhạc từ đầu tới đuôi ông đều chẳng thế nào tham dự, đều là Diệp Tuệ lo liệu hết.
Người của đài truyền hình có biện pháp, bọn họ tự mình biên kịch bản, để Diệp Thụy Niên chiếu theo mà nói là được.
Bọn họ thiết lập ra Doãn Văn từ nhỏ đã nhiệt tình yêu thương âm nhạc, gia cảnh khó khăn cũng không buông tay sự theo đuổi với ca hát, hơn nữa gặp được 1 Bá Nhạc —– Cô giáo Cù, dạy Doãn Văn học ca hát với đánh đàn miễn phí, người nhà mới đầu từ phản đối đến lý giải và cũng ủng hộ, do đó từng bước một đi lên thành công.
Diệp Thụy Niên ngay thẳng, cảm thấy nói dối ngượng ngùng ghê gớm, Diệp Tuệ nghe xong kịch bản, đây là muốn marketing nhân thiết dốc lòng cho Doãn Văn a, cẩn thận ngẫm lại thì hình như vấn đề cũng không lớn, chỉ là điểm gia cảnh khó khăn kia có chút không hợp, chẳng qua đài truyền hình người ta chỉ cần một ít chuyện xưa về dốc lòng nghịch tập trong khốn cảnh để khích lệ thế nhân, liền nói với ba, dù sao không ảnh hưởng toàn cục, cứ chiếu theo kịch bản mà nói đi.
Lúc bên này phỏng vấn, Doãn Văn bên kia đã đang chuẩn bị tổng chung kết.
Trong trận đấu kế tiếp, cậu chàng không chỉ phải biểu diễn một ca khúc không nữa, ít nhất phải hát 2 bài, trước hết hát một bài hát được chỉ định, rồi lại căn cứ điểm chia tổ PK hát một ca khúc tự do, 3 anh tuyển thủ PK thắng lợi lại hát một ca khúc tranh đoạt quán quân, hạng nhất là giải vàng, hạng hai hạng ba là giải bạc, hạng 4-5-6 thì lại là giải đồng.
Doãn Văn biết mình có thể đi đến hôm nay đã phi thường may mắn, cho nên mặc kệ là lấy giải gì, cậu chàng đều phi thường thỏa mãn, tâm thái cũng có vẻ rất thả lỏng.
Tới đây tham gia thi đấu đều là ca sĩ ưu tú nhất cả nước, ai đoạt giải cũng là danh xứng với thực.
Tuyển thủ mỗi tổ đều sắp xếp một ngày tiến hành thi đấu riêng, chuyên nghiệp với nghiệp dư, 3 loại cách hát tổng cộng 6 tổ, chia làm 6 đêm tiến hành, đầu tiên là tổ nghiệp dư, rồi lại là tổ chuyên nghiệp, cách hát thông tục lại xếp hạng cuối cùng, cho nên trận đấu của Doãn Văn là trận cuối cùng, có thể nói là màn diễn áp trục, làm người ta tràn ngập chờ mong.
Giờ phút này Diệp Tuệ đã hết cữ, trong nhà làm tiệc rượu đầy tháng cho cặp song sinh, thân thích bạn bè đều tới, trong nhà vô cùng náo nhiệt, cái duy nhất làm Diệp Tuệ cảm thấy tiếc nuối là đám em trai em gái đều không ở nhà.
Văn Hinh thì về gấp đó, cố ý về về đây thăm cháu ngoại trai với cháu ngoại gái.
Cô ấy nhìn Bảo Bảo Bối Bối phấn điêu ngọc mài, vui mừng đến không xong, ôm lấy hôn rồi lại hôn, Diệp Tuệ cười nói: "Chừng nào các chị tính sinh? Con của chị với anh trai em chắc chắn cũng đặc biệt đáng yêu."
Văn Hinh lắc đầu nói: "Năm nay còn chưa tính sinh, bận quá, sinh con rồi còn phải trông á, giờ bọn chị căn bản là không có thời gian.
Sang năm mẹ chị mới về hưu, cho nên bọn chị tính sang năm rồi lại có con, đến lúc đó mẹ chị có thể trông cháu giúp chị."
"Cũng hay, nhân cơ hội hưởng thụ thế giới hai người nhiều chút, có con rồi liền không có thanh nhàn như vậy, đi đâu cũng phải nhớ con cái." Nếu không phải cứ mãi nhớ đôi nhi nữ này, Diệp Tuệ cũng không tính có con sớm như vậy, muốn hưởng thụ thế giới hai người nhiều một chút, phát triển sự nghiệp cho tốt một chút, có điều con cái đối với cô mà nói càng là vướng bận trong lòng, giải quyết xong rồi, tâm bệnh của cô mới có thể lành được, bây giờ cuối cùng đã khỏi hẳn, tuy thêm hai cái bình dầu kéo chân, nhưng đây là gánh nặng ngọt ngào, nhất là nhìn mấy đứa nó lớn lên từng ngày, mỗi ngày đều có biến hóa mới, cái loại cảm giác thỏa mãn này liền khỏi nói nữa.
Thế giới hai người có tốt đẹp của thế giới hai người, một nhà bốn người có lạc thú của một nhà bốn người.
Văn Hinh ôm Bối Bối, nhìn lúm đồng tiền nhỏ say lòng người trên khuôn mặt mềm mại nho nhỏ của con bé, nói: "Thật ra nếu có đứa con đáng yêu như này, cũng sẽ không cảm thấy là gánh nặng, chỉ là nghĩ đến bọn chị bận như vậy, không cho các con càng nhiều quan ái hơn được, cho nên vẫn là không cần quá vội vàng mà sinh thì hay hơn."
"Ngược lại cũng là cái lý như vậy mà, đã sinh rồi, liền phải cho bọn nó cái tốt nhất, nuôi con không thể so với nuôi con mèo con chó nhỏ, cho ăn no không đói bụng là xong.
Phải giáo dục cẩn thận, không giáo dục tốt, chẳng khác nào hủy hoại cả đời con, đây là cách làm không chịu trách nhiệm, chẳng bằng không sinh." Diệp Tuệ từng làm giáo viên, từng gặp rất nhiều đứa trẻ đi lên lối rẽ trong hoàn cảnh thiếu yêu.
"Ừ, chị cũng là nghĩ như vậy." Văn Hinh cũng tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi đầy tháng, Diệp Tuệ cũng không vội vã đi làm, chủ yếu vẫn là ở nhà trông con, trong cửa hàng có Vương Thải Nga với Xuân Hoa trông chừng, thiếu hàng hóa gì các chị ấy sẽ kịp thời thông báo với Diệp Tuệ, Diệp Chí Phi cũng toàn lực phối hợp với em gái mà giao hàng, 2 cửa hàng cơ bản có thể duy trì hoạt động bình thường.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói là buổi thịnh yến của người yêu thích âm nhạc, bởi vì mỗi tối đều có thể nghe được một buổi biểu diễn nhẹ nhàng vui sướng lâm ly.
Diệp Tuệ hiện tại cũng là một người ủng hộ trung thực của thi Ca sĩ Thanh niên, kỳ nào cũng không lỡ, ngay cả cách hát bel canto chả thế nào thưởng thức được cũng nghe ngon lành.
Đêm tổng chung kết của cách hát thông tục cuối cùng đã đến, TV của toàn thành phố Nam Tinh đều chuyển đến đài trung ương.
Doãn Văn là người lên đài biểu diễn thứ 2, Diệp Tuệ đã biết được ca khúc chỉ định của cậu chàng là 《 Cố hương tôi yêu cuồng nhiệt 》từ trong điện thoại, đây là một trong những ca khúc cực hot được yêu thích phát hành năm 1987, trong các ngõ nhỏ mọi người đều truyền khắp cả, người già trẻ nhỏ đều có thể hừ được mấy câu, nhưng bài hát này cao vút hào phóng, là phong cách Tây Bắc điển hình, đặc điểm giọng hát của Doãn Văn cũng không quá phù hợp với bài hát này, cho nên đây không phải bộ phận cậu am hiểu, nhưng ca khúc chỉ định là không cách nào chọn lựa, chỉ có thể kiên trì đi hát.
Doãn Văn đã lấy được ca khúc trước trận đấu 2 ngày, đã luyện tập rất nhiều lần rồi, cho nên có thể chinh phục giám khảo và khán giả hay không, thế phải xem biểu hiện của cậu.
Giờ phút này Diệp Tuệ ngược lại cũng bình tĩnh, mặc kệ thế nào, Doãn Văn có thể đi tới hôm nay đã phi thường lợi hại, về sau thằng bé cũng có thể đi con đường âm nhạc muốn chạy.
Bình tĩnh mà xem xét, bài hát này Doãn Văn thuyết minh cũng không tệ, cậu không cách nào thay đổi đặc điểm giọng nói của mình để phù hợp với bài hát này, liền chỉ có thể thuyết minh ra mùi vị của bản thân, phát huy cũng xem như ổn định, điểm đạt được cũng không thấp.
Nhưng mà cũng không có vào top 3, mà là hạng 4, cho nên lúc chia tổ, cậu với 2 tuyển thủ xếp sau rút thăm PK với tuyển thủ top 3, vận khí cậu không tính là rất tốt, rút được tuyển thủ tạm thời xếp hạng nhất.
Ca khúc tự do của Doãn Văn là 《Mặt trời trong lòng》, đây là một bài hát của Lưu Hoan, là ca khúc với phong cách bất đồng với 《Thiếu niên chí khí không nói sầu》, là một ca khúc hò hét đấu tranh vì vận mệnh.
Doãn Văn thuyết minh phi thường tốt, độ hoàn thành có thể nói là trăm phần trăm.
Nhưng đối thủ của cậu là một nữ ca sĩ thực lực phi thường mạnh mẽ, cô ấy hát một bài phong cách Tây Bắc 《Hoàng thổ cao pha》, thanh âm cao vút, âm vực rộng lớn, phi thường có sức cuốn hút, chinh phục giám khảo và khán giả toàn trường, cũng chinh phục khán giả trước TV.
Cho nên Doãn Văn cuối cùng vẫn là bại bởi đối phương.
Cuối cùng, lúc kết quả đi ra, Doãn Văn chỉ lấy hạng 4, cũng chính là giải đồng.
Đối với kết quả này, có thể nói là chút thất vọng nhỏ đối với người Nam Tinh đầy cõi lòng chờ mong, bọn họ hi vọng Diệp Doãn Văn tốt nhất có thể cầm quán quân, cho dù không lấy được quán quân, cũng phải top 3 đi.
Nhưng mà người Diệp gia đã mười phần