Cái niên đại này làm công ty ghi âm và ghi hình không có đơn giản giống như làm nhà xưởng, mở cửa hàng vậy, chế tác và phát hành ghi âm với ghi hình thuộc về phạm trù của ## môn quản lý, quốc gia chưởng khống khá nghiêm với mảng này, tư nhân nếu mà muốn sáng lập công ty ghi âm và ghi hình, nhất định phải trực thuộc dưới danh nghĩa của ban ngành quản lý văn hóa.
Nếu Diệp Tuệ muốn sáng lập công ty ghi âm và ghi hình ở bản tỉnh, ấy đương nhiên là tương đối dễ dàng, rốt cuộc ## môn tỉnh sẽ nâng đỡ Diệp Doãn Văn.
Nhưng tỉnh bọn họ trước mắt dù là kinh tế hay là vị trí địa lý vân vân thì đều không quá thích hợp cho nghệ sĩ phát triển, cho nên Diệp Tuệ tính toán làm công ty ở Bắc Kinh.
Diệp Tuệ ở Bắc Kinh trời xa đất lạ, muốn triển khai quyền cước, đương nhiên phải mượn dùng nhân mạch của dân bản xứ, bọn họ liền cật lực mời thầy Quách nhập cổ phần, tuy thầy Quách không cách nào nhập cổ trên tài chính, nhưng lại chiếm ưu thế rất lớn trên mặt quan hệ nhân mạch và tài nguyên âm nhạc, vừa lúc có thể bổ sung cho nhau với anh em Diệp gia.
Sau khi thầy Quách nghe nói về quy hoạch của Diệp Tuệ, biết cô không phải nhất thời nóng đầu tới mở công ty, hơn nữa đã trải qua suy xét và điều tra rõ chu đáo rồi, cho nên đồng ý hợp tác với bọn họ, việc đăng ký công ty cứ để ông tới phụ trách.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của thầy Quách và Diệp Tuệ, công ty rốt cuộc đã đăng ký được, trực thuộc ngay dưới danh nghĩa Cục Văn hóa Thành phố, tên công ty đặt là Thất Tinh, bởi vì anh em Diệp gia có bảy người, tuy những người khác cũng không nhất định sẽ tham dự, nhưng cũng bao hàm tất cả mong ước tốt đẹp của các anh chị em.
Hơn nữa Diệp Tuệ đã thương lượng kỹ với Doãn Văn rồi, những anh chị em khác không tham dự vào vận tác của công ty mỗi người cũng sẽ được chia 3% cổ phần, giống với công ty bách hóa trong nhà vậy, 7 anh chị em mỗi người đều chiếm một số cổ phần định mức nhất định, chỉ là căn cứ vào cống hiến khác nhau, phân lượng cổ ngạch của mọi người khác nhau thôi.
Diệp Tuệ tuy là người sáng lập của Thất Tinh Ảnh Âm*, nhưng pháp nhân và cổ đông lớn nhất công ty đều không phải cô, mà là Doãn Văn, bởi vì Ngụy Nam đi làm ở Cục công an thành phố, không gian thăng chức tương lai rất lớn, đến lúc đó Diệp Tuệ chính là người nhà cán bộ, chính sách quy định người nhà cán bộ không thể kinh thương, cho nên Diệp Tuệ không thể làm pháp nhân, chỉ có thể làm quan chấp hành.
Đại biểu pháp nhân và cổ đông lớn nhất Bách Hóa Huệ Dân cũng không phải cô, mà là ba Diệp Thụy Niên.
*: Đây là viết tắt cho điện ảnh và âm nhạc (cũng có thể là hình ảnh và âm thanh).
Doãn Văn tuy là ông chủ công ty, nhưng anh cũng không quản việc, chỉ phụ trách viết bài hát rồi hát, hoạt động của công ty tất cả đều là do Diệp Tuệ phụ trách, cô hiện tại chỉ ngóng trông Doãn Văn nhanh chóng tốt nghiệp, rồi giao tất cả những cái này cho anh chàng xử lý, cô cũng không muốn xa cách chồng với con thời gian quá dài, bọn nhỏ mới 3 tuổi, tuy có mẹ chồng về hưu hỗ trợ chăm sóc, nhưng vắng họp sự trưởng thành của con là cái Diệp Tuệ không muốn nhìn đến.
Cũng may Doãn Võ đã năm 4, bắt đầu thực tập rồi, Diệp Tuệ liền gọi Doãn Võ vào Bắc Kinh thực tập, tính tay cầm tay dạy anh chàng tiếp quản công ty, tranh thủ sớm ngày ném công ty cho anh chàng đi quản.
Doãn Võ xuất thân từ quản lý công thương, lại lục tục thực tập hơn 3 năm ở công ty Diệp Chí Phi, năng lực phi thường xuất chúng, cho nên không xem như là một người mới không hề có kinh nghiệm làm việc, anh chàng hẳn là có thể thích ứng phần công việc mới này rất nhanh.
Doãn Võ mới từ ga tàu hỏa đi xuống đã bị một bà cụ mắt sắc nhận ra, bà ấy chạy nhanh tới duỗi tay giữ chặt ống tay áo anh: "Diệp Doãn Văn! Cậu là Diệp Doãn Văn đi? Cháu gái tôi thích cậu lắm, ký cái tên giúp tôi đi." Nhân khí của Doãn Văn hiển nhiên đã không phải như 2 năm trước nữa, hiện giờ đi đến đâu cũng có người nhận ra, Doãn Võ không chịu đựng nổi: "Thật xin lỗi, cháu không phải, bà nhận sai người rồi." Anh nói rồi thì nhanh chóng đeo kính râm lên, đi xuống kéo lấy mũ lưỡi trai trên đầu, trong lòng lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, xem chừng về sau mình liền không thể tự tại mà ra cửa à, có một ông anh trai làm minh tinh quả thực là quá buồn rầu.
Bà cụ lớn tiếng ồn ào ở phía sau: "Tiểu tử cậu quá kỳ cục, cái giá quá lớn đi, làm ngôi sao ca nhạc nào có thể như vậy chứ?"
Doãn Võ cảm thấy rất vô tội, anh nói không rõ với một cụ bà, đành phải dừng lại: "Bà ơi, con thật không phải Diệp Doãn Văn ạ."
"Vậy sao cậu giống cậu ta vậy? Trông giống nhau như đúc!" Bà cụ kiên trì nói, "Cậu liền ký cái tên giùm tôi đi, giúp tôi chút đi, tôi tới Bắc Kinh thăm cháu gái, mang quà cho nó đó."
Doãn Võ khẽ cắn môi: "Rồi, con ký giúp bà vậy." Anh lấy vở mà đối phương đưa tới, móc bút máy của mình ra, bá bá bá viết lên đại danh của mình, viết xong thì sửng sốt, lại xé xuống, thay lại tên của Doãn Văn.
Bà cụ khó hiểu mà nói: "Cảm ơn nha.
Sao tên của mình còn viết sai rồi chứ."
Doãn Võ nhanh chóng xách giỏ của mình lên, y như trốn chạy mà ra khỏi nhà ga.
Diệp Tuệ tự mình lại đây đón người, thấy Doãn Võ thì nhịn không được mà hưng phấn ôm anh chàng một chút: "Cám ơn trời đất, em cuối cùng tới rồi."
Doãn Võ đi theo cô lên xe, lúc này mới tháo kính râm xuống, thở dài nói: "Chị, chị là cố ý đi, biết rõ là công ty của anh hai, còn gọi em tới đây xử lý giúp ảnh, chị là không muốn để em sống ngày tháng thanh nhàn phải không, em đi ra ngoài một cái còn phải bị bà cụ nói em tự cao tự đại, em bày cái giá gì chứ hả, oan uổng hơn trời! Hôm nay em còn giả mạo anh hai ký tên cho ảnh một lần, chị nói đây đều là chuyện gì hả, em nói em không phải ảnh, còn không có ai tin em!"
Diệp Tuệ nhịn không được mà không ngừng cười khanh khách: "Xin lỗi a, về sau xe này liền cho em xài, ra cửa không cần ngồi xe bus, sẽ liền không bị người vây xem."
"Vậy chị phải phối một tài xế cho em, em còn chưa có thi bằng lái đâu." Doãn Võ nói.
Diệp Tuệ khẽ cắn môi: "Giai đoạn này chị làm tài xế cho em đi, chờ lúc chị về thì kiếm 1 tài xế cho em."
Doãn Võ nói: "Chị, chị thiệt tính toán giao công ty cho em hả?"
"Không giao cho em thì chị còn có thể làm sao đây? Em nhẫn tâm nhìn chị với anh rể em, còn có cháu ngoại trai cháu ngoại gái em ở riêng hai nơi?" Diệp Tuệ cười khổ nói.
Doãn Võ nói: "Vậy lúc trước chị liền không nên sáng lập cái công ty này, để anh hai tùy tiện ký kết một công ty cho xong."
"Em không có hứng thú với cái này?" Diệp Tuệ thật cẩn thận mà hỏi.
Doãn Võ bất đắc dĩ mà sờ sờ cái trán: "Thật cũng không phải, chỉ là ở bên anh hai, sẽ tạo ra rất nhiều hiểu lầm đi, ảnh là minh tinh, em là người thường, bọn em lại là song sinh, làm người mê ca nhạc lẫn lộn thì sao giờ?"
Diệp Tuệ cười hì hì nói: "Lẫn lộn liền lẫn lộn thôi, cái này gọi là tự mang đề tài, có điều em phải chú ý lời nói việc làm của mình một chút, hiện tại là bị nhân dân cả nước giám sát à."
"Em muốn đâm tường!" Vẻ mặt Doãn Võ đưa đám, "Em quyết định rồi, em tính để râu, về sau sẽ liền không có ai lẫn lộn em với anh hai nữa."
Diệp Tuệ nói: