Diệp Tuệ tan buổi tự học buổi tối về, phát hiện cửa lớn của nhà còn mở, ánh sáng vàng mờ ấm áp rọi ra từ trong cửa, lặng lặng rải lên lối đi bộ ngoài cửa, giống như đèn đường sáng rọi đêm lạnh.
Chẳng lẽ dì Lưu còn chưa về nghỉ ngơi? Diệp Tuệ xuống xe, chuyển xe lên lối đi bộ, lúc chuẩn bị đẩy xe vào cửa thì thấy rõ người ngồi trong phòng, trong nháy mắt kia, nước mắt cô như hồng thủy vỡ đê, hoàn toàn không chịu khống chế mà tuôn tràn.
“Tuệ Tuệ tan học?” Diệp Chí Phi đang tán gẫu với người thì phát hiện cô đứng ở cửa, đứng dậy đi tới giúp cô đẩy xe đạp vào nhà.
Diệp Tuệ tùy ý anh cô nhận lấy xe, trừng to mắt không chớp một cái mà nhìn chằm chằm người ngồi dưới ánh đèn kia, thân thể phảng phất như bị đứng hình, trong đầu xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi, trong lồng ngực bị vô tận vui sướng, ấm ức cùng áy náy xáo trộn, chải vuốt không rõ, chỉnh lý còn loạn.
Diệp Chí Phi vào nhà, phát hiện Diệp Tuệ không theo kịp, quay đầu không hiểu mà nhìn cô, lúc này mới phát hiện đầy mặt mũi cô đều là nước mắt: “Em làm sao vậy, Tuệ Tuệ?”
Mà người thanh niên tuấn tú sạch sẽ trong phòng kia vốn dĩ là mang cười trên mặt, giờ phút này cũng thu lại tươi cười, có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Tuệ, sao cô lại nhìn anh khóc?
Diệp Tuệ bị tiếng anh cả làm cả kinh phục hồi tinh thần lại, cô dời mắt khỏi mặt Ngụy Nam, hơi có chút quẫn bách mà nâng tay lên lau đi nước mắt đầy mặt: “Không có việc gì.” Cô có nghĩ tới rất mau sẽ gặp được Ngụy Nam, nhưng mà không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được, thật mất mặt, vì sao nhìn thấy anh ấy liền không khống chế được mà khóc lên, chả nhẽ không nên cao hứng sao? Rõ ràng chính xác là Ngụy Nam ngồi ở trước mặt mình mà.
Diệp Chí Phi cất kỹ xe rồi quay đầu lại an ủi em gái: “Rồi rồi, sao lại khóc?”
Diệp Tuệ không nói gì, cúi đầu đi vào phòng.
Ngụy Nam lộ ra một nụ cười tươi thân thiết với cô: “Là em Tiểu Tuệ à, cao hơn không ít.” Anh cười, liền lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề sạch sẽ, có vẻ đặc biệt ấm áp dễ thân cận.
Diệp Chí Phi cưng chiều nâng tay lên xoa xoa mái tóc xõa tung của Diệp Tuệ: “Đúng vậy, lúc chúng ta đi vẫn là nha đầu tóc vàng, trở về liền biến thành đại cô nương.
Tuệ Tuệ, có phải có kẻ bắt nạt em không, nói cho anh, anh đi dạy dỗ nó giúp em.”
Nước mắt của Diệp Tuệ vẫn có chút không khống chế được, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Không có, trong mắt bị cát vào thôi.”
Diệp Chí Phi với Ngụy Nam liếc nhau, ai cũng nghe ra được đây là lấy cớ, trong mắt bị cát vào sẽ khóc thành như Mạnh Khương Nữ* à? Giọng cũng thay đổi rồi, rõ ràng chính là bị ấm ức.
Diệp Chí Phi nói: “Tuệ Tuệ, đây là bạn học Ngụy Nam của anh, không phải giữa trưa em còn từng hỏi tới cậu ta sao.”
*: bà này là một nhân vật trong truyện cổ trung hoa, rất là dài dòng, các bạn chỉ cần biết là nhắc đến bà này là biết bả có khả năng khóc rất giỏi, khóc sập tường thành luôn.
Và trong các truyện ngày nay nếu mà miêu tả ai khóc như vị này thì tức là nhân vật đó khóc rất dữ dội.
Ngụy Nam ngoài ý muốn nhíu mày, rất là hứng thú mà nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ không biết vì sao anh cả lại nói như vậy trước mặt Ngụy Nam, nhất thời có chút quẫn bách, cô cúi đầu chào hỏi: “Chào anh Ngụy Nam.”
Ngụy Nam nở nụ cười: “Trễ như vậy mới tan học, tự học buổi tối sao?” Giọng nói anh trầm thấp, vẫn ôn nhu trước sau như một.
“Ừm.” Diệp Tuệ gật đầu, không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ nhìn đến mặt anh lại liền không khống chế được mà rơi lệ, đi qua vài thập niên, cô vẫn luôn cố gắng nhớ lại hết thảy có liên quan đến anh, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gặp lại anh, bây giờ anh ngồi ở trước mặt mình, còn vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, mấy cái này, trước nay cô chưa từng hy vọng xa vời.
Diệp Tuệ tính về phòng trước để sửa sang cảm xúc của mình lại một chút: “Anh, em lên trước đây.”
Diệp Chí Phi nói: “Chờ một chút, không phải giữa trưa nay em nói có chuyện quay đầu lại nói với anh sao, là chuyện gì?”
Diệp Tuệ quay đầu nhìn anh ấy, nhíu mày cố gắng hồi tưởng.
Diệp Chí Phi nhắc nhở cô: “Chính là chuyện em nói để ba từ chức khỏi đơn vị, đang tốt đẹp vì sao phải từ chức? Ba bị người bắt nạt?”
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua buồng trong: “Ba đâu?”
“Đêm nay ba uống nhiều, ngủ rồi.” Diệp Chí đi đóng cửa lớn lại, để lại một cánh cửa nhỏ, đã trễ thế này, em gái cũng đã trở lại, tiệm cũng không cần phải mở nữa, ban đêm gió lớn.
Diệp Tuệ thả túi sách xuống, tìm cái ghế cách Ngụy Nam xa nhất ngồi xuống, rũ mi mắt xuống, không dám nhìn anh ấy: “Ba không phải là lái xe ở công ty vận chuyển sao, đơn vị thường xuyên phái ba đi công tác, có đôi khi còn phải đi Quảng Châu.”
“Anh biết, mấy thứ trong nhà bán này, đại bộ phận là mang về từ Quảng Châu nhỉ.” Buổi chiều anh đang ngủ, không rõ ràng tình huống, chiều tối xuống đến lúc ăn cơm mới phát hiện có rất nhiều hàng xóm láng giềng đều đến nhà mua đồ, có thể thấy được là làm ăn rất không tệ.
“Đúng.
Cái này đều là mua sỉ về từ Quảng Châu.
Nhưng mà đi một chuyến tới Quảng Châu rất không dễ dàng, em đi theo hai lần, trèo đèo lội suối, tình hình giao thông rất tệ, gặp phải trời đổ mưa còn có khả năng sẽ bị lún, trên đường còn có rất nhiều tặc trộm dầu, kẻ chặn đường đánh cướp, rất không yên ổn.
Hai tháng trước lúc ba đi Quảng Châu liền gặp phải cướp đường, trợ thủ Tiểu Đường của ba bị đả thương nằm viện, may mà ba không sao.
Chạy đường dài rất nguy hiểm.” Diệp Tuệ thở dài.
Diệp Chí Phi cau mày: “Hiện tại trị an loạn như thế sao?” Anh mới từ bộ đội về, hoàn toàn không biết bầu không khí xã hội hiện tại, thế mà có kẻ dám chặn đường cướp bóc, thật sự là quá to gan.
Truyện Full
Diệp Tuệ gật đầu: “Rất loạn, trị an hai năm nay rất không tốt.”
Ngụy Nam vẫn luôn không nói gì mở miệng: “Như vậy xem ra quả thật không quá an toàn, có thể để chú đổi đến cương vị khác hay không, như là đi lộ trình ngắn hoặc là lái xe buýt?”
Diệp Tuệ nâng mi lên liếc anh ấy một cái, lắc đầu: “Ba xin với đơn vị rồi, tạm thời không đổi được.
Học trò đi theo xe với ba lúc nghỉ hè kia đã từ chức đi ra làm một mình rồi, chính anh ta mua cái máy kéo đi kéo hàng cho người ta, 3 tháng đã kiếm lời được hơn 5000.
Cho nên em cũng muốn ba tự mình đi ra làm một mình.” Lẽ ra loại chuyện này không nên nói trước mặt Ngụy Nam, nhưng cô thật sự không có cách nào xem anh làm một người ngoài mà đối đãi.
Diệp Chí Phi với Ngụy Nam vừa nghe cái này thì không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lái máy kéo kiếm tiền như vậy? Cũng không trách bọn họ chuyện bé xé to được, phải biết tiền trợ cấp một tháng lúc bọn họ tham gia quân ngũ còn chưa đến 10 đồng, trình độ tiền lương hiện tại cũng chỉ có ba năm chục đồng một tháng thôi.
Diệp Chí Phi hỏi: “Tuệ Tuệ em nói thật sao?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Tiếu Anh Hùng nói với em vậy đó.
Dù cho có hơi nước*, em phỏng chừng cũng không kém quá nhiều, lần trước ở phố đối diện có một nhà xây nhà, mời máy kéo đi kéo tài liệu, phí chuyên chở của một xe đã muốn 6 đồng rồi.
Ba lái xe đến thành phố bên cạnh cho đơn vị, không phải một chuyến cũng cần hơn một trăm đồng phí chuyên chở sao?”
*: ý nói nói quá lên, không có được mấy phần chân thật, như rượu trộn thêm nước, nước càng nhiều thì rượu càng loãng ý.
Ngụy Nam nói: “Chú có công việc chính thức ở đơn vị, cũng không phải thật sự không có cách nào, sao có thể chịu từ chức?”
“Chính là nguyên nhân này, ba em luyến tiếc cái phần công việc chính thức kia.” Nói tới đây, cô khẽ thở dài.
Diệp Chí Phi trầm mặc một lát, nói với em gái: “Quên đi, việc này ba có suy tính của chính ba.
Em đi ngủ đi, sáng mai còn phải đến trường.”
“Ừm, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Gặp lại!” Diệp Tuệ đứng lên, cũng không dám nhìn Ngụy Nam nhiều thêm một cái, xoay người đi lên lầu.
“Gặp lại!” Ngụy Nam biết câu gặp lại kia là nói với anh, ánh mắt anh vẫn luôn đuổi theo cô, thẳng đến khi cô lên lầu biến mất không thấy.
Diệp Chí Phi nâng tay lên vỗ một phát trên vai bạn tốt: “Nhìn cái gì?”
Trên mặt Ngụy Nam hiện lên một tia quẫn bách, chẳng qua rất nhanh đã trấn định xuống: “Em gái cậu có chút ngoài dự kiến của mình.”
“Xinh đẹp ngoài dự kiến cậu?” Diệp Chí Phi hài hước nhìn ông bạn già.
Ngụy Nam lắc đầu: “Là có chủ kiến cùng gan dạ sáng suốt ngoài dự kiến.”
Diệp Chí Phi thở dài nói: “Mẹ mình mất, ba lại cứ hay không ở nhà, trong nhà cơ hồ là con bé làm chủ, chuyện gì cũng là nó gánh, đặc biệt kiên cường.
Chẳng qua bữa nay con bé khóc hai trận, mình cảm giác có điểm không giống con bé, chắc chắn là gặp phải chuyện gì.” Anh còn có chút để ý nước mắt của em gái, làm anh trai, nhất định không thể để cho kẻ khác bắt nạt em gái mình.
Ngụy Nam nhớ lại lúc Diệp Tuệ đi vào vừa nãy, là nhìn thấy anh mới khóc, lúc đó ánh mắt cô có loại cảm giác làm anh không thể nói rõ, phảng phất là chính anh chọc cô khóc vậy, biểu cảm kia làm người ta đau lòng, nhưng mà anh cũng không có làm gì cô nha, hơn nữa trước đó cũng không có bao nhiêu giao thoa: “Hôm nay em ấy còn từng khóc?”
“Ừ, giữa trưa lúc thấy mình cũng khóc, khóc đến rất lớn tiếng.
Không giống vừa nãy, vừa nãy con bé khóc đến làm mình đều khó chịu, có phải bị ấm ức ở đâu hay không?” Diệp Chí Phi tự nhủ nói.
Ngụy Nam nói: “Có khả năng là trước mặt mình khó mà nói, quay đầu cậu hỏi lại em ấy liền biết.
Cậu nói hôm nay em ấy còn hỏi tới mình?” Vì sao Diệp Tuệ sẽ hỏi tới anh? Anh cố gắng hồi tưởng lại xem 4 năm trước mình với cô có gì giao thoa không, nhưng mà cũng không có ấn tượng.
“Ờm, con bé chỉ thuận miệng hỏi cái thôi, con bé biết cậu với mình cùng nhau tham gia quân ngũ.”
Ngụy Nam hiểu rõ, đứng dậy, vóc người anh không khác với Diệp Chí Phi mấy, chỉ là dáng người càng cao to, phối với ngũ quan tuấn tú của anh, khí chất cả người đặc biệt xuất trần thoát tục: “Mình về trước, sáng mai gặp lại ở cửa cục dân chính đi, chẳng biết phân phối cho ở đâu nữa.”
“Ngày mai liền biết.
Vậy mai gặp, trên đường cẩn thận.” Diệp Chí Phi vỗ vỗ lưng bạn già, tiễn anh ấy ra cửa, tính tìm một cơ hội để tâm sự cho tốt với Diệp Tuệ, trước kia anh cảm thấy em gái là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại phát hiện cần đánh giá lần nữa một chút.
Diệp Tuệ trở lại trên lầu, ngồi xuống bên máy may, quay đầu cái, liền trông thấy chính mình trong gương, lập tức lấy tay ôm đầu, quả thực muốn phát điên, kiểu tóc của cô quả thực là rất xấu, còn chưa kịp cắt tóc nữa, lại do cưỡi xe mà bị gió đêm thổi thành kiểu bị nổ mạnh, cô vừa nãy chính là thế này mà gặp Ngụy Nam? Này cũng quá xấu đi, chắc chắn Ngụy Nam nhìn thấy là muốn cười đi.
Diệp Tuệ đặc biệt muốn khóc, lại khóc không được, cô nhào vào trên giường, dùng gối đầu che đầu mình lại, đặc biệt muốn cạo sạch tóc mình luôn cho xong.
Một lát sau, Diệp Tuệ ném gối đầu qua một bên, bỏ đi, xấu thì xấu đi, dù sao đời này cô cũng không tính gả cho Ngụy Nam nữa, không cần để ý cái nhìn của anh ấy.
Diệp Tuệ tự mình an ủi một phen, đi rửa mặt đi ngủ.
Lúc nằm ở trên giường, cô rốt cuộc đã tỉnh táo lại, trái tim mình tang thương như vậy, sao gặp Ngụy Nam còn giống như thiếu nữ hoài xuân vậy chứ, quả thực là mất mặt, bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô kéo chăn, bịt kín đầu bắt đầu ngủ, trong mộng luôn có một đôi mắt sáng ngời mỉm cười như suối trong đang nhìn cô, làm tim cô nhảy loạn như nai con vậy, cả đêm tâm tình đều mạn diệu như ở trên đám mây vậy.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong tiếng chuông báo thức, dư vị lại cái cảnh trong mơ vừa nãy kia, đã quên đã trải qua cái gì, tâm tình tuyệt vời lại làm người ta dư vị vô cùng.
Giờ phút này tâm tình Diệp Tuệ an bình đến trước nay chưa từng có, những người cô quan tâm đều ở đây, về sau, cô chỉ cần bảo vệ mọi người cho thật tốt là được.
Giữa trưa Diệp Tuệ không có về nhà ăn cơm, cô cơm nước ở trường học xong, tốn 5 mao tiền đi sửa cái kiểu tóc thanh niên trong cửa hiệu làm tóc ở cạnh trường, tuy vẫn là tóc ngắn, nhưng ít nhất sẽ không phải ngay cả cái dáng cũng không có.
Buổi tối đột nhiên xuống mưa nhỏ, Diệp Tuệ không mang dù, cũng may mưa không lớn, cô đội mưa cưỡi xe về nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, dì Lưu đã về rồi, ba với em trai đều không ở đây, là anh cả với một đám bạn của anh ấy ở nhà uống rượu tán gẫu.
Thức ăn trên bàn trên cơ bản đã xử lý sạch sẽ, bình rượu cũng sắp thấy đáy, nhưng người uống rượu còn chưa tính tan đi, mọi người uống nhiều rồi, đang khoe khoang gào bậy.
Diệp Tuệ nhìn một chút,