Ăn cơm chiều xong, Lưu Hiền Anh mang hạt dưa với đậu phộng đã xào xong qua, lại xuất ra kẹo cùng hoa quả, người cả nhà ngồi vây quanh cùng nhau, vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, hưởng thụ đoàn tụ khó có được này.
Hiển nhiên là năng lực thích ứng của Lưu Hiền Anh khá là mạnh, đã chủ động tự giác nhận lấy nhân vật một bà nội trợ, người cả nhà mặc quần áo ăn cơm đã có người quan tâm, Diệp Tuệ hiển nhiên đã thoải mái không ít, giờ tâm tư cô chủ yếu là đặt trên đám em út khỏe mạnh trưởng thành.
TV thật nhỏ, còn là đen trắng, có đôi khi còn có thể bởi không tiếp thu tốt tín hiệu mà có mảnh tuyết, cái này đối với Diệp Tuệ mà nói đều khá là khó có thể thích ứng, có điều cái mà giờ cô xem không phải TV, mà là cảm giác yên tĩnh ấm áp khi ở cùng với người nhà.
Tháng ngày mà thành viên đầy đủ hết thế này quá khó được, tiếp qua 2 năm, sau khi bọn họ đều lớn lại càng khó có được, cho nên phải quý trọng cho tốt.
Diệp Tuệ thấy trong TV đang phát cảnh chụp hình, đột nhiên nảy ra một cái ý niệm trong đầu: “Lúc nào đó chúng ta cũng đi chụp tấm ảnh gia đình đi, giữ cái kỷ niệm.”
Đề nghị này chiếm được sự đồng ý nhất trí của mọi người: “Tốt thôi, đi chụp đi.”
Diệp Thụy Niên nói: “Chiều mai là có thể đi, ba tận lực về sớm một chút, mấy đứa đều đừng có chạy xa nha.”
Cặp song sinh cùng chị em Tiểu Vũ đều rất hưng phấn, bởi vì bọn họ rất ít chụp hình, bắt đầu khẩn trương mà thảo luận, ngay cả TV cũng mất đi sức hấp dẫn.
Lúc này cổng mở ra bị gõ vang lên, có người đến.
Diệp Tuệ còn tưởng là hàng xóm nào tới đây mua đồ, quay đầu lại, trông thấy Ngụy Nam đang đi vào trong đây, không khỏi cười rộ lên, cô còn chưa mở miệng, Diệp Chí Phi liền kêu lên: “Ngụy Nam, sao cậu lại tới đây? Ăn chưa?”
“Chào chú chào dì!” Ngụy Nam quét người trong phòng một vòng, tầm mắt lưu lại trên mặt Diệp Tuệ thêm 2 giây, sau đó nói, “Ăn rồi.
Lâu lắm không gặp được cậu, qua đây xem.”
Diệp Thụy Niên tiếp đón anh ấy: “Tiểu Ngụy, lại đây ngồi.”
Diệp Chí Phi ôm lấy vai Ngụy Nam: “Đi, lên phòng mình đi, gần nhất mình đào được chút đồ tốt, cho cậu xem thử.”
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ một cái, cười nói: “Ừ, đi thôi.”
Đây là lần đầu tiên Ngụy Nam chính thức đến bái phỏng sau khi Diệp Thụy Niên kết hôn, Diệp Chí Phi dẫn anh lên lầu, đi tới phòng đằng sau, Ngụy Nam có chút ngoài ý muốn: “Đây không phải phòng của em gái cậu sao?”
“Trước kia là vậy, giờ là của mình, Tiểu Tuệ chuyển đến cách vách ở rồi.
Cậu xem đồ mình mới thu nè.” Diệp Chí Phi chỉ vào máy quay đĩa* đặt trên máy may, thứ này là gần nhất anh tìm kiếm đến được, có chút cũ nát, có điều không ảnh hưởng đến công năng, nhà bán còn tặng kèm một cái đĩa nhạc, anh nối điện, thả đầu từ lên, chảy xuôi ra thế mà là “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky, “Mặc dù có hơi nát, nhưng mà vẫn xài được.
Mấy hôm trước có người bạn giới thiệu mình đến nhà một người mua tranh vẽ, mình thấy trong góc xó có vứt bỏ cái thứ đồ chơi này, còn có thể phát ra được, liền tốn 20 đồng tiền mua về, còn rẻ hơn cả một đài radio, có điều cũng chỉ có một cái đĩa nhạc này là có thể nghe.”
*: là máy quay đĩa than đó, là một loại máy hát kiểu cổ, ai từng coi Tom và Jerry sẽ từng thấy nó xuất hiện.
Ngụy Nam nhìn mà không khỏi nở nụ cười: “Cậu vẫn cứ thích thu thập ve chai như vậy.”
“Cái này cũng không phải là ve chai, cái này gọi là nghệ thuật.” Diệp Chí Phi nói xong, có chút thần bí mà lấy một thứ dạng như tờ giấy từ trong túi áo ở ngực ra, “Mình cho cậu xem một thứ.” Nói xong thì duỗi tay đưa đến trước mặt Ngụy Nam.
Ngụy Nam nhìn một cái, sau đó cướp qua, là một tấm ảnh đen trắng cỡ hai tấc, cô gái trên ảnh chụp buộc hai cái đuôi ngựa dài, một cái thả ở trước người, đầu hơi nghiêng, mỉm cười nhìn màn ảnh, phi thường nhàn tĩnh đoan trang: “Mình xem xem, mỹ nữ từ đâu đến vậy? Đây là ai thế? Rất xinh đẹp nha, bạn gái cậu?”
Diệp Chí Phi cướp lại, búng nhẹ một cái trên ảnh chụp, đắc ý nói: “Xinh đẹp chứ?”
Ngụy Nam tỏ vẻ đồng ý từ đáy lòng: “Xinh đẹp! Đang làm gì? Sao mà quen? Động tác còn rất nhanh, lúc này mới trở về bao lâu, đã tìm được bạn gái rồi.”
Diệp Chí Phi ngồi ở trên giường, nằm xuống, đặt ảnh chụp ở nơi ngực, vẻ mặt say mê cười: “Chính là xưởng ô tô, bác sĩ phòng y tế.”
“Không tồi.
Chúc mừng cậu!” Ngụy Nam có chút hâm mộ bạn tốt, anh nằm xuống tại bên cạnh, âm nhạc cổ điển tuyệt đẹp động lòng người, làm tâm tình người ta bình tĩnh mềm mại lên, Ngụy Nam nhắm mắt lại nghe, thật ra thì anh còn có việc tìm Diệp Tuệ, có điều không thể quá sốt ruột, không thì sẽ bị bạn tốt giễu cợt.
Diệp Tuệ bưng một đĩa hạt dưa đậu phộng cùng cam quýt lên lầu, cửa không đóng, có âm nhạc chảy xuôi từ bên trong ra, đứng ở cửa nhìn vào trong: “A, lấy cái thứ đồ chơi tây này vào lúc nào vậy? Ngay cả âm nhạc cổ điển cũng nghe được luôn, có phẩm vị nha.
Đến ăn hạt dưa.”
Ngụy Nam nhanh chóng ngồi dậy: “Em còn làm cái này làm gì, anh cũng không phải người ngoài.”
Diệp Chí Phi cũng ngồi dậy, cánh tay vẫn luôn treo trên vai anh ấy, cười ha hả: “Đúng vậy đó, đây không phải là người ngoài, là nội nhân*.”
*: từ nội nhân này còn là cách gọi dành cho người vợ.
“Cậu mới nội nhân đó, có biết nói không hả?” Ngụy Nam cho bạn tốt một đạp.
Diệp Tuệ hé miệng cười trộm, đặt đĩa đựng trái cây lên máy may, cúi đầu nhìn xuống máy quay đĩa: “Ở đâu ra vậy? Cái này đều bị chuột cắn đến không còn bộ dáng nữa.
Thế mà còn có thể phát ra được, thật sự là kỳ tích.”
“Đào được đó, rất rẻ, quay đầu lại anh tu bổ cho nó một chút.” Diệp Chí Phi nói.
Ngụy Nam đứng dậy, đi tới: “Tiểu Tuệ, chuyện tìm giáo viên âm nhạc cho Doãn Văn mà em nói với anh lần trước đó, anh đã nói với hàng xóm anh rồi, bà ấy đáp ứng rồi, bảo em dẫn Doãn Văn qua đó xem thử.
Ngày mai anh phải đi làm, anh cho em địa chỉ vậy, ngày mai tự em đi qua, hoặc là để Chí Phi dẫn em qua cũng được, cậu ấy biết nhà anh ở đâu, cô giáo kia ở ngay dưới lầu nhà anh, tại 302.
Họ Cù, cô Cù.”
“Vụ gì vậy?” Chí Phi nghe thấy chính mình bị điểm anh, không khỏi hỏi, “Tìm giáo viên gì cho Tiểu Văn?”
Diệp Tuệ nói: “Tiểu Văn ca hát hay, em muốn tìm một giáo viên âm nhạc cho nó để học chuyên môn, học một chút nhạc lý cùng luyện tập phát âm.”
Diệp Chí Phi kinh ngạc nhìn em gái: “Em muốn để nó học âm nhạc?”
“Ừm, tuy rằng cất bước hơi bị chậm, nhưng cũng tốt hơn so với không làm.
Tiểu Văn đặc biệt thích ca hát, cảm thấy hứng thú đối với phương diện này, không bồi dưỡng một chút thì rất đáng tiếc, dù cho tương lai không thể ra thành tích, ít nhất cũng có thể nung đúc tình cảm sâu đậm.” Điểm xuất phát căn bản nhất của Diệp Tuệ là Doãn Văn có sở thích nghệ thuật cao nhã, có thể đủ để cách những thứ thú vị cấp thấp kia xa chút, cơ hội để đi chệch đường cũng sẽ nhỏ