Diệp Tuệ nâng mi mắt lên, liền đâm vào hai đầm nước sâu đến cơ hồ có thể làm người chìm vào trong, ánh mắt hai người vừa chạm vào, y như là điện tích âm dương tương thông, một loại cảm giác tê dại xì xì xèo xèo truyền tới đáy lòng mỗi người.
Song phương đều không khỏi đỏ mặt, dời tầm mắt đi cúi đầu tìm chuyện làm, người thì gặm sườn, người thì bóp ngón tay.
Trong phòng yên tĩnh đến thần kỳ, chỉ còn lại tiếng Ngụy Nam nhấm nuốt sườn.
Loại hoàn cảnh yên tĩnh này có chút xấu hổ, nhưng mà trong lòng song phương lại không dừng được mà ứa ra bong bóng ngọt ngào, ánh mắt Diệp Tuệ dạo quanh, đứng dậy, chuyển động không mục đích trong phòng, ý đồ trừ bỏ đi sự trầm mặc xấu hổ này.
Cuối cùng, Diệp Tuệ tìm được đề tài: “Anh ăn Tết có thể được nghỉ mấy ngày?”
Ngụy Nam nói: “Ngày mai bắt đầu nghỉ ngơi, mùng 4 đi làm.”
“Thật vất vả nha.” Diệp Tuệ biết cảnh sát đại khái là một trong những nghề nghiệp khổ bức nhất.
Ngụy Nam bất đắc dĩ cười một chút: “Đúng vậy, bọn anh là thường trực 24 giờ, cả năm không nghỉ, thời khắc đều phải có người làm việc, thời gian nghỉ ngơi luôn sai lệch với thời gian mà mọi người nghỉ ngơi, cho nên vẫn luôn không có thời gian bồi người nhà.”
Diệp Tuệ quay đầu nhìn Ngụy Nam một cái, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, anh ấy tựa hồ là đang ám chỉ cô, cô gật đầu: “Làm người nhà của cảnh sát rất không dễ dàng.”
Ngụy Nam rũ rèm mắt xuống thở dài: “Đúng vậy, đó là một vấn đề hiện thực không cách nào xem nhẹ.”
Diệp Tuệ thấy cảm xúc của Ngụy Nam hạ thấp xuống, cô cười nói: “Vậy nên các cảnh sát cùng cảnh tẩu* đều là người đáng yêu nhất nha.”
*: từ gọi vợ cảnh sát.
Ngụy Nam giương mắt nhìn Diệp Tuệ, trên mặt cô mang theo tươi cười ngọt ngào, biểu cảm có chút nghịch ngợm nhỏ, tim nhất thời ấm mềm, trong cổ họng có một câu thiếu chút thốt ra: Em nguyện ý làm người đáng yêu nhất kia chứ? Chẳng qua câu nói này bị anh nuốt vào trong bụng, đây không phải là thời điểm thích hợp để nói câu này.
Ngụy Nam ăn sạch sẽ tất cả đồ mà Diệp Tuệ mang tới, lúc này đồng nghiệp anh từ phòng cách vách lại đây, trông thấy Diệp Tuệ trong phòng Ngụy Nam, bắt đầu vui đùa: “A, đãi ngộ của thằng nhóc cậu tốt hơn mấy ông già bọn tôi nhiều, còn có người nhớ thương, còn có đồ ăn đưa tới, có thể chia cho tôi một miếng không?”
Ngụy Nam để lộ ra cặp lồng cơm đã sạch bong: “Ngại quá, vừa mới ăn xong.
Đội trưởng Trương, chuyện gì?”
Đội trưởng Trương nói: “Tôi hút hết thuốc rồi, chỗ cậu có thuốc không?”
Ngụy Nam ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, cháu không hút thuốc lá.”
“Không hút thuốc lá tốt.
Tôi đi chỗ khác dạo vậy, xem có thể lấy được thuốc hay không.” Đội trưởng Trương gật gật đầu, kéo cửa ra đi mất.
Ngụy Nam đứng dậy: “Anh đi rửa cho em.”
Diệp Tuệ cướp lấy từ trong tay anh ấy: “Không cần, em mang về rửa là được rồi, phải dùng nước ấm mới rửa sạch được.”
Diệp Chí Phi còn chưa về, hai người họ liền tùy ý tìm đề tài tán gẫu, như là ấn tượng của ba mẹ Ngụy Nam đối với Diệp Tuệ vào lần trước đến nhà anh ấy nè, ăn tết phải đi đâu chúc tết nè, ngày nghỉ có chút tính toán gì nè, thích ăn gì đó vân vân, rất nhiều đều là mấy lời không dinh dưỡng, nhưng đều tán gẫu đến say sưa ngon lành.
Cho tới về sau, chả biết thế nào liền đến chỗ tự vệ đứng đắn đây, Ngụy Nam nói với Diệp Tuệ: “Nếu không thì để anh dạy em hai chiêu thuật phòng thân đi.”
Diệp Tuệ nói: “Dạy thế nào?”
Ngụy Nam đứng dậy, vẫy tay về phía cô “Em tới đây.
Anh làm mẫu cho em một chút, con gái bình thường đều sức yếu, cứng rắn đi đánh bậy với người ta chắc chắn phải chịu thiệt, cho nên phải sử dụng sức lực khéo léo, lấy lực đánh lực, phản ứng phải nhanh, động tác phải nhanh.
Ví như có người từ đằng sau dùng cánh tay khóa trụ cổ em, em cần phải như vậy……” Anh đứng đằng sau Diệp Tuệ, cong cánh tay lại, khóa ở cổ Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ bị Ngụy Nam ôm trong lòng, nghe anh giảng giải những điểm cần thiết của thuật phòng thân, chẳng qua cô có chút tâm viên ý mã, nhiệt độ thân thể phía sau cách lớp áo lạnh dày cộm cũng vẫn có thể truyền đến trên người cô, thiêu đến lỗ tai cô đỏ cả, thế nên lúc Ngụy Nam để cô làm động tác cô cũng hoàn toàn không phản ứng.
Ngụy Nam đưa tay kia ra sờ sờ đầu cô một chút nhắc nhở cô: “Nghe rõ chứ?”
Diệp Tuệ rốt cuộc cũng phản ứng lại: “Hả? Không, không nghe rõ, anh lại nói lần nữa cho em đi.”
“Được, lần này nghe kỹ nha.” Ngụy Nam không nhịn được mà nở nụ cười, tiếng cười anh trầm thấp, Diệp Tuệ cũng có thể cảm nhận được lồng ngực anh chấn đông, chẳng qua lần này cô không dám mất tập trung nữa, mà là nghiêm cẩn nghe kỹ.
Chẳng qua chờ sau khi Ngụy Nam nói xong, cô liền có chút không muốn động, lần này đổ lại không phải là không nghe hiểu: “Em làm như vậy liệu có làm anh bị thương không?”
Ngụy Nam nói: “Em động đi, không sao, không làm anh bị thương được.”
Diệp Tuệ chợt cười: “Không làm bị thương anh được liền nói lên rằng thuật phòng thân này của anh vô dụng nha.”
Ngụy Nam bị Diệp Tuệ vòng cho dở khóc dở cười: “Ý anh là, em có thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng chưa hẳn là có thể làm anh bị thương, hiểu chưa? Em dựa theo cách anh nói nào, cúi đầu, chỗ tay cong xuống dùng sức……”
Diệp Tuệ dựa theo chỉ thị của anh ấy mà làm, xoay chuyển 180 độ, tránh thoát khỏi kiềm chế của anh, bắt đầu công kích anh, nhưng mà lần đầu tiên cũng không thuần thục, tốc độ không thích hợp, lực độ cũng không thích hợp, chẳng có hiệu quả gì.
Ngụy Nam nói: “Đúng, điểm quan trọng cơ bản chính là cái này, lại đến ôn tập lần nữa.
Nhớ kỹ, tốc độ phải nhanh, lực độ phải lớn, nắm chặt cơ hội công kích, như vậy thì em mới có thể đào thoát.”
Diệp Tuệ nhìn bộ dáng nghiêm cẩn của anh ấy, không đành lòng cô phụ sự giáo dục của anh, thái độ cũng nghiêm cẩn lên: “Vậy lần này anh liền phải chú ý.”
Ngụy Nam lại lần nữa lấy cánh tay khóa trụ cổ Diệp Tuệ, cô dựa theo động tác Ngụy Nam dạy nhanh chóng cúi đầu kéo xuống, câu chân…… Lúc này cửa bị đẩy ra: “Các người đang làm gì?!”
Ngụy Nam theo bản năng nới tay, chân Diệp Tuệ còn đang trạm ở sau chân Ngụy Nam, bên trên đã không có điểm chống đỡ, trọng tâm bất ổn, đổ ập xuống đất.
Ngụy Nam phản ứng nhanh nhẹn đưa cánh tay ra vớt, trước lúc ngã xuống đất đã vớt được người lên, có điều trong lúc rối ren tay không đặt đúng chỗ, chộp vào trước ngực Diệp Tuệ, tuy đã cách lấy quần áo thật dày, nhưng xúc cảm vẫn là không giống với chỗ khác.
Trong lúc nhất thời hai người đều giống như là bị lửa đốt vậy, huyết khí xông lên, đỏ đến tận gốc cổ.
Diệp Chí Phi bước vào, phẫn nộ nói: “Ngụy Nam, mình không ngờ được cậu lại là người như vậy, thế mà dám bắt nạt em gái mình!”
Diệp Tuệ đã đứng vững, mặt vẫn là đỏ hết cả: “Anh, không có, anh Ngụy Nam đang dạy em thuật phòng thân.”
Diệp Chí Phi nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
Sắc đỏ máu trên mặt Ngụy Nam còn chưa có lui xuống, anh xấu hổ nói: “Ừ, mình dạy Tiểu Tuệ một chút thuật cách đấu thực dụng.
Em ấy không quá có thể lĩnh ngộ, không thì hai ta làm mẫu cho em ấy một chút?”
Diệp Tuệ cười: “Dạ, hai anh làm mẫu một cái cho em xem đi, em còn chưa từng thấy