“Có thể tìm được người, nhưng mà người ta chưa hẳn chịu đi.” Lúc Diệp Chí Phi thuê nhà ở bên này, có quen một người bán hàng làm ở cửa hàng bách hóa, người nọ chuyên môn phụ trách bán đàn, biết chỉnh âm.
Lúc Diệp Chí Phi đề cập chuyện đó với ông này, người ta căn bản là chả xem là chuyện gì, dù sao thì Nam Tinh rất xa, còn chẳng biết vụ này là thật hay giả.
Diệp Tuệ nói: “Chúng ta lại đi hỏi một chút.” Đầu năm nay loại nhạc khí như đàn piano này vốn đã ít thấy rồi, cô Cù có một cây đàn piano đã rất làm người ta ngoài ý muốn, thợ chỉnh âm thì lại càng ít, cho nên muốn tìm một thợ chỉnh âm ở thành phố Nam Tinh nữa là không có khả năng.
Diệp Chí Phi thấy em gái chưa từ bỏ ý định, liền đi cùng con bé.
Lúc đi còn chưa gặp được người, người ta đi làm rồi, bọn họ đi vòng vòng sang chỗ khác, đến tối lại qua, lần này mới gặp được người.
Đó là một người trung niên hơn 50 tuổi, đại khái là bởi tiếp xúc với piano hàng năm, nên trên người luôn có chút khí chất của nghệ thuật gia kia, thong dong điềm đạm.
Lúc anh em Diệp Chí Phi nói rõ ý đồ đến ấy, đối phương vừa nghe muốn đi Nam Tinh, liền lắc đầu: “Thật sự có lỗi, không nhích người được.”
Diệp Tuệ nói: “Sư phụ, là không xin nghỉ được? Hay là lo lắng vấn đề phí dụng? Bọn cháu bao lộ phí qua lại cùng ăn ở, mặt khác lại trả phí dịch vụ 50 đồng cho chú, chú thấy thế nào?”
Diệp Chí Phi vừa nghe thấy Diệp Tuệ báo giá, thật sự liền phát hoảng, 50 đồng một tháng, đó không sai biệt lắm là tiền lương 1 tháng a.
Không chỉ có Diệp Chí Phi, thợ chỉnh âm cũng bị dọa ngã: “50?” Thu nhập của tháng của ông cũng mới chút đó nha, thật không phải lừa đảo sao?
“Đúng vậy, chú cứ yên tâm là được, cháu tuyệt đối không phải lừa chú, bọn cháu có thư giới thiệu.” Diệp Tuệ xuất thư giới thiệu của anh trai cô ra cho đối phương xem, đầu năm nay không có chứng minh thư, chỉ có cái thứ như thư giới thiệu này là có thể chứng minh thân phận.
Thợ chỉnh âm nhìn thoáng qua, trả cho Diệp Tuệ: “Vì sao cháu lại chạy đến Quảng Châu tìm người chỉnh âm, bên chỗ mấy đứa không tìm thấy ai sao?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Thật sự là không tìm thấy.
Vừa lúc bọn cháu đi công tác ở Quảng Châu, cho nên muốn mời chú hỗ trợ.
Cây đàn kia là của một cô giáo của bọn cháu, cô ấy rất thích piano, nhưng mà piano đã nhiều năm không bảo vệ, lạc tông nghiêm trọng mười phần, đã hoàn toàn không thể đàn, thứ quý trọng như vầy mà để đó thì quá lãng phí, cho nên muốn mời một nhân sĩ chuyên nghiệp qua đó xem một cái.”
Thợ chỉnh âm do dự: “Để chú cân nhắc một chút được chứ?”
“Dạ.
Ngày mai bọn cháu lại qua nghe câu trả lời được chứ? Bọn cháu còn phải qua hai ngày nữa mới về, nếu như chú cân nhắc kỹ rồi, đến lúc đó xin phép đi cùng bọn cháu nhé, lộ trình qua lại lại thêm sửa đàn nữa có thể chậm trễ thời gian, có bốn ngày là đủ rồi.” Diệp Tuệ đã suy xét thật sự chu đáo về vấn đề này, cái cần chính là thuyết phục đối phương cùng về với mình.
Thợ chỉnh âm gật gật đầu: “Được, để chú ngẫm lại đi.”
Lúc hai anh em đi ra, Diệp Chí Phi nói: “Tuệ Tuệ, có phải em điên rồi hay không? Cho nhiều tiền như vậy!”
Diệp Tuệ cười: “Em không điên.
Người ta chạy xa như vậy, cũng không thể chỉ kiếm mười hai mươi đồng đi chứ, cho anh thì anh cũng sẽ không chạy, nhất định phải có hồi báo đủ phong phú mới có thể đả động lòng người nha.
Lại nói, em sửa cái đàn này cũng không riêng vì để Doãn Văn có thể học đàn, cô Cù vất vả dạy Doãn Văn học hát như vậy, cô thậm chí còn không chịu thu học phí, chúng ta giúp cô sửa đàn cho tốt, xem như là một loại báo đáp đi.”
Diệp Chí Phi nghe em gái nói như vậy, cảm thấy cũng có chút đạo lý, huống hồ lấy tốc độ kiếm tiền hiện tại của bọn họ, 50 đồng quả thật cũng chẳng xem là chuyện gì.
Hôm sau, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi lại đi tìm thợ chỉnh âm, gặp phải vợ thợ chỉnh âm ở nhà, người phụ nữ này vô cùng khôn khéo, trực tiếp trả giá thêm, yêu cầu cho 80 đồng tiền công.
Diệp Tuệ cảm thấy có kịch, cuối cùng đi mặc cả với đối phương, chém đến 60 đồng, có thể giao một nửa tiền công trước.
Bàn bạc thỏa đáng rồi, bọn họ thương nghị xong xuôi tới 2 ngày sau xuất phát, đối phương cũng tiện đi đơn vị xin phép.
Hai anh em đi xưởng giày trả khoản tiền cuối cùng, lấy được giày, xử lý xong gửi chuyển phát bằng xe lửa, lúc này mới xách theo bao lớn bao nhỏ cùng nhau về Nam Tinh với thợ chỉnh âm họ Tạ.
Giờ phút này, sư phụ Tạ mới biết được anh em bọn họ tới Quảng Châu là để làm gì, Diệp Chí Phi không phải là đi công tác, Diệp Tuệ cũng không phải là công nhân viên chức xưởng ô tô gì, cô bé vẫn là một học sinh vừa tốt nghiệp, chuẩn bị học đại học, bọn họ chỉ là tới đây làm buôn bán mà thôi.
Trong lòng sư phụ Tạ càng thêm lo sợ bất an, sợ cái mình nghe được không phải lời thật, bị người ta hố cho.
Có điều ông cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng Diệp Tuệ, dù sao thì ánh mắt cô bé này chân thành như vậy, không giống như sẽ lừa người, hơn nữa ông tự nghĩ mình thân không thứ gì dư thừa, lại không quen biết bọn họ, không thù không oán, đối phương không cần thiết phí trắc trở to lớn mà lừa ông đến đây.
Thẳng đến khi tới Nam Tinh, anh em Diệp gia dẫn sư phụ Tạ trở về nhà, tim ông mới thoáng thả xuống chút, ít nhất thì hiện tại đã có thể xác định nhà bọn họ là mở tiệm.
Diệp Tuệ vốn muốn để đối phương nghỉ ngơi một chút lại đi sửa đàn, nhưng mà sư phụ Tạ cứ muốn đi xem đàn trước mới chịu.
Diệp Tuệ thấy áng chừng trong lòng đối phương vẫn là không quá tin được mình, liền đi cùng với Doãn Văn, dẫn sư phụ Tạ đến trong nhà cô giáo Cù.
Đây là lần thứ 3 Diệp Tuệ đến nhà cô giáo Cù, phát hiện cô giáo Cù đã đổi giấy báo trên thủy tinh cửa sổ trong nhà thành giấy trắng, trong phòng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều.
Cô giáo Cù phi thường ngoài ý muốn đối với Diệp Tuệ đến đây: “Tiểu Diệp, mấy đứa đây là ——“
Diệp Tuệ cười nói: “Cô Cù, em tìm một thợ chỉnh âm đến giúp cô xem thử đàn piano.” Cô cầm dưa hấu to mà Doãn Văn xách theo lại đây, đặt lên bàn.
Cô giáo Cù nhìn sư phụ Tạ, vẻ mặt kinh ngạc, bà đã không ôm hi vọng gì đối với đàn piano của mình được sửa tốt lại rồi, chỉ là rất có chút đáng tiếc, nếu