Xe đạp bị cặp song sinh cưỡi đi học, Diệp Tuệ đành phải mượn một chiếc từ nhà dì Lưu cách vách, mạo hiểm đi mua băng từ sau giữa trưa nắng gắt.
Đầu năm nay còn chưa có cửa hàng chuyên ghi âm ghi hình, thông thường là cửa hàng bách hóa bán máy ghi âm bán luôn cả băng từ, còn có một vài tiệm cho thuê sách tư nhân mới vừa quật khởi cũng có bán băng từ nữa, nhưng mà băng từ âm nhạc lưu hành của cảng đài lại rất ít, bán cũng càng đắt hơn chút, bài nào càng nổi giá kêu càng cao, mà mấy cái ấy đặc biệt được hoan nghênh, có đắt nữa cũng có người mua, bởi vì tư tưởng nội địa mới vừa được giải phóng, mọi người khát cầu lương thực tinh thần, tốn nhiều tiền nữa cũng nguyện ý.
Diệp Tuệ chạy hơn nửa thành phố, vừa nóng lại mệt, cũng không tìm được băng từ giống vậy, cuối cùng tìm được 1 bản băng từ với nội dung không khác lắm với bản mà em trai mượn kia ở một tiệm cho thuê sách, chủ quán rao giá 2 đồng rưỡi.
Diệp Tuệ nói: “Đắt như vậy, không thể rẻ chút sao? 1 đồng rưỡi bán hay không?”
Chủ tiệm liếc xéo cô một cái như nghe được một chuyện cười vậy: “1 đồng rưỡi em có bao nhiêu anh muốn bấy nhiêu.”
Diệp Tuệ nghe ông chủ nói như vậy, liền nói: “2 đồng rưỡi cũng hơi đắt quá rồi.”
Ông chủ nói: “Đây là nhập hàng từ Quảng Châu, một bản cuối cùng, sắp sửa bán đứt hàng rồi, cô có muốn hay không?”
“Rẻ chút đi, 2 đồng tiền, tôi mua.” Diệp Tuệ cảm thấy thứ này không đáng cái giá đó, nhưng cô không phải là tự mình nghe, mà là phải bồi cho người khác, cho nên có đắt nữa cũng phải mua.
Trải qua cò kè mặc cả, cuối cùng Diệp Tuệ tốn 2 đồng 2 mua về, trước khi cô đi hỏi một câu: “Ông chủ, nếu mà tôi lấy băng từ đến được, anh thật sự muốn hết?”
Ông chủ không tin mà nhìn Diệp Tuệ: “Cô lấy băng từ ở đâu ra?”
Diệp Tuệ nói: “Anh không cần xen vào tôi lấy băng từ ở đâu ra, chỉ nói anh có cần hay không đi?”
Ông chủ nở nụ cười: “Nếu mà cô lấy về được, có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu, có điều phải mới mới được, hơn nữa phải là bài hát của những người này.” Ông chủ liệt một cái đơn cho cô, Diệp Tuệ nhìn một cái liền hiểu rõ, đều là ca sĩ nổi nhất bây giờ.
“Đương nhiên.” Diệp Tuệ xoay người ra cửa, cô hạ quyết tâm phải thuyết phục ba để đi Quảng Châu với ông.
Quảng Đông là nơi cách Hồng Kông gần nhất, cũng là nơi giải phóng tư tưởng trước nhất, đồ đạc từ cảng đài bên kia là chảy vào từ nơi đó trước nhất.
Đầu năm nay, ai dám chạy, ai to gan, người đó có thể phát tài.
Tuy khoảng cách thẳng tắp từ chỗ bọn họ đến Quảng Đông không xa, nhưng không có xe lửa thẳng đến đó, ra ngoài còn phải khai thư giới thiệu, khá là không thuận tiện, bởi thế tư duy theo quán tính của mọi người là, không có chuyện gì thì không đi xa nhà.
Diệp Tuệ cảm thấy, nếu trong nhà đã có cái thuận tiện này, vì sao không lợi dụng cho thật tốt chứ.
Sau khi về nhà, Diệp Tuệ lại nhắc tới chuyện đi theo xe với ba.
Diệp Thụy Niên vẫn là không đồng ý, nói đầu năm nay không có bé gái đi xa nhà, Diệp Tuệ nói: “Nhưng không phải dì Khưu của đơn vị ba thường hay chạy đường dài theo bọn ba sao, vì sao con không thể?” Dì Khưu là nữ tài xế lợi hại nhất đơn vị của ba.
Diệp Thụy Niên nhìn Diệp Tuệ, một lát sau nói: “Cô ấy từng kết hôn, con vẫn là đứa bé.”
“Còn không phải đều là nữ.
Con đã đủ 18 tuổi, là người trưởng thành rồi.
Hơn nữa con tốt nghiệp trung học rồi, cũng không phải là người trước nay chưa từng trải việc đời, con biết phải chăm sóc mình bảo vệ mình, con lại đi theo ba nữa, ba có gì mà lo chứ? Ba, con rất lo ba đi Quảng Châu một mình, rất nguy hiểm, trên đường ngay cả người để trò chuyện cũng không có, vạn nhất lái xe ngủ gà ngủ gật thì sao đây? Con ở bên cạnh tốt xấu còn có thể nhắc nhở ba.” Diệp Tuệ tranh biện theo lý, chính là muốn ba mang mình theo.
Diệp Thụy Niên thở dài: “Ngày mai ba lại đi đơn vị xem có an bài người đi theo xe không, nếu như không có lại nói.”
Diệp Tuệ thấy ba rốt cuộc đã nhả ra, âm thầm cao hứng trong lòng, hiện tại chỉ chờ đơn vị của bọn họ không an bài trợ thủ khác cho ba thôi, cũng không phải cô không nghĩ tới để ba đi Quảng Châu hốt băng từ về bán, nhưng lấy cái tính cách chính trực kia của ba, hơn nửa là không chịu làm loại chuyện này.
Diệp Tuệ còn có chuyện phiền toái phải giải quyết nữa, chính là vấn đề tiền, nếu đã tính đi Quảng Châu mua băng từ, ít nhất phải mang một khoản tiền đi chứ, trên người cô trừ bỏ chút tiền sinh hoạt mà ba cho ra thì không có gì khác, cô lại xài 10 đồng tiền mua gạo rồi, giờ chỉ còn lại có hai mươi mấy đồng, nếu mà cô phải đi thì còn phải lưu lại tiền sinh hoạt cho mấy đứa em, tiền ở đâu ra đây? Nếu mà hỏi ba, phỏng chừng có thể cho mấy khối hoặc mười mấy đồng, nhiều hơn liền sẽ không cho, thế thì không làm nên chuyện gì được.
Đã đi, tốt nhất có thể có một hai trăm đồng tiền đi chứ, ấy cũng không phải một con số nhỏ, tương đương với ba bốn tháng tiền lương của công nhân phổ thông, người bình thường ai chịu cho mượn nhiều thế? Trong lòng Diệp Tuệ có chút sốt ruột.
Diệp Tuệ đang rầu đây, người phát thư truyền tin tới cửa: “Diệp Thụy Niên, Diệp Thụy Niên có ở không?”
Diệp Tuệ chạy ra cửa: “Có thư nhà cháu sao?”
Người phát thư nói: “Ừ, có thư cùng đơn gửi tiền từ bộ đội gửi đến.”
Thư với đơn gửi tiền đều là anh cả Diệp Chí Phi gửi về, lúc Diệp Tuệ nhìn đến kim ngạch trên đơn gửi tiền thì cả kinh, tổng cộng là 150 nguyên, anh cả từ đâu ra nhiều tiền như vậy? Tiền trợ cấp một tháng của anh ấy cũng chỉ chưa đến 10 đồng tiền, cái này phải tiết kiệm bao lâu nha.
Lúc Diệp Tuệ mở phong thư ra liền hiểu rõ, đây là tiền trợ cấp cùng tiền nhuận bút anh cả tồn lại mấy năm nay, lại mượn một chút với chiến hữu, gom đủ 150 nguyên, anh cả yêu thích vẽ tranh với văn học, ở trong bộ đội không ngừng viết lách kiếm sống, đã đăng một ít văn chương với tranh minh họa trên sách báo nội bộ, tiền nhuận bút là anh chậm rãi tích góp xuống được, nghe nói trong nhà tính xây thêm tầng ba, liền gửi khoản tiền này về, hi vọng có thể giúp đỡ.
Diệp Tuệ xem thư xong, nhớ tới trong nhà đã từng kế hoạch xây tầng thứ ba, sau này bởi vì anh cả gặp chuyện không may, việc này liền gác lại vĩnh viễn.
Diệp Tuệ âm thầm nắm tay, lúc này đây tuyệt đối không thể để bi kịch tái diễn, nhất định phải xây lên tầng thứ 3.
Khoản tiền này đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là buồn ngủ có gối đầu đưa đến, chuyện thư với đơn gửi tiền cô tính không để ba biết, cô dùng khoản tiền này trước đã, chờ trở về từ Quảng Châu lại nói cho ba, tuy rằng có chút giấu trời qua biển, nhưng Diệp Tuệ tin tưởng mình có năng lực trả lại khoản tiền này.
Huống chi không phải anh cả đã chỉ một con đường sáng cho cô rồi sao, có thể viết văn gửi bài kiếm tiền nhuận bút nha, vừa lúc cô cũng yêu viết.
Diệp Tuệ hưng phấn mà lấy sổ hộ khẩu trong nhà, phê chuẩn cho thi của mình với con dấu của ba, hết thảy các văn kiện có thể chứng minh thân phận của mình, đến bưu cục lấy tiền, liền bảo là ba không có ở nhà, trong nhà cần dùng tiền gấp, cho nên mới tự mình đi lấy.
Nhân viên công tác của bưu cục cũng không khó xử cô, loại tình huống này quá thường gặp, nên cô thuận lợi lấy tiền vào tay.
Diệp Tuệ ôm khoản tiền này về, cẩn thận cất trong phòng mình.
Chạng vạng Diệp Thụy Niên trở về, vẻ mặt âm u như trước, Diệp Tuệ vừa thấy là có kịch, liền hỏi: “Ba, đơn vị nói thế nào?”
Diệp Thụy Niên ngẩng đầu, cái trán xuất hiện hai đường nếp nhăn rõ ràng, dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn con gái: “Con thật sự muốn đi Quảng Châu với ba? Con không sợ?”
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Ừm, con không sợ.”
“Nhưng mà ba sợ.
Ba sợ không chăm sóc con tốt, chạy bên ngoài đều là nam, con một cô bé ra ngoài nguy hiểm cỡ nào biết không?” Diệp Thụy Niên lo lắng cũng không dư thừa, đàn ông nếu gặp nguy hiểm ở bên ngoài thì bình thường cũng chỉ chịu một trận đòn, tổn thất chút tiền, nhưng mà phụ nữ lại bất đồng, phụ nữ ở vào hoàn cảnh xấu trên sinh lý, là đối tượng dễ chịu bắt nạt nhất, nếu như con gái có chút vấn đề gì, ông không cách nào tha thứ bản thân.
Diệp Tuệ nghĩ một chút: “Ba, con có cách.” Cô lấy một cái kéo tới, nắm một nắm tóc lên tạch tạch một chút cắt xuống, “Ba, ba chỉnh lại mái tóc ngắn cho con đi, dài không khác Doãn Văn Doãn Võ là được rồi.”
Diệp Thụy nhìn con gái quyết tuyệt, thở dài, lấy kéo cắt ra, giúp cô cắt tóc, theo từng sợi tóc đen cắt xuống, Diệp Thụy Niên phát hiện trên ót Diệp Tuệ có vết sẹo còn chưa hoàn toàn khép lại: “Trên ót con là chuyện gì xảy ra? Đụng ở đâu?”
Diệp Tuệ nói: “À, không có gì