Diệp Tuệ sớm đã đề cập qua việc nghỉ hè mang Doãn Võ đi Quảng Châu chơi với anh cả Diệp Chí Phi, cho nên sau khi đại học được nghỉ Diệp Chí Phi cũng đã trở lại.
Năm nay, tần suất về nhà của anh không có cao như năm trước vậy, có thể là chia tay với bạn gái, động lực về nhà liền không có mạnh như vậy, cũng có thể là đau lòng còn chưa khỏi hẳn, không muốn về, không sai biệt lắm là hai tháng về 1 chuyến, mỗi lần về lượng hàng hóa mang về cũng khá đủ, còn có thể cung được tiêu thụ của tiệm nhỏ.
Lần này, trước khi về, Diệp Chí Phi lại đi xưởng in nhuộm đi in nhuộm một đám vải bông sợi tổng hợp, ở mảng khác có lẽ còn phải mạo hiểm, nhưng bán vải tuyệt đối là an toàn.
Chất liệu sợi tổng hợp so ra mỏng hơn chất liệu quần áo mùa đông cũ chút, phí tổn cũng càng thấp chút, cho nên định giá rẻ hơn 4 mao tiền 1m, chỉ cần 3 đồng 6 một mét thôi, mấy ngày đầu, ngạch cửa trong nhà đều bị dẫm bẹp.
Mấy anh em Diệp Tuệ cũng giúp đỡ mấy ngày, về sau tốc độ chậm lại, bọn họ cũng không lo lắng, dù sao cũng không lo bán, để ở nhà từ từ bán là được.
Bốn anh em Diệp Tuệ bắt đầu thu xếp hành lý tính xuất phát đi Quảng Châu, thuận tiện mang theo tiền bán vải, xem có thể lại hốt chút vật phẩm ứng mùa từ Quảng Châu về bán không.
Hôm bọn họ xuất phát đó, chị dâu Vu Mai của Lưu Hiền Anh dẫn con gái đến thăm người thân, nhìn thấy vải nhà bọn họ vừa đẹp lại rẻ, nói là mang về cho thân thích bên ngoại, có điều tạm thời không có tiền, muốn ghi nợ trước.
Một thất vải hơn 30m, hơn 100 đồng tiền, 3 thất chính là hơn 300, Lưu Hiền Anh cũng không dám ghi cái sổ nợ này, liền nói với Vu Mai: “Chị dâu, đây là vải mà con cả Chí Phi nhà em nhập về, em không có làm chủ được đâu, chị đi hỏi nó đi.”
Vu Mai liền nói với Lưu Hiền Anh: “Vậy Hiền Anh, em giúp chị nói một tiếng đi, chậm nhất là 1 tháng, chị có thể trả tiền được.”
Lưu Hiền Anh khó xử nói: “Chị mang vải giúp thân thích, bọn họ không có nhắc trước rồi đưa tiền cho chị sao?”
Vu Mai cười nói: “Là vầy, lúc ăn tết chị nghe anh cả em nói vải nhà các em bán mới có 4 đồng 1m, lúc đó chị đã muốn mua vải, sau này không phải là vẫn luôn bận bịu sao, liền không thoát thân được.
Lúc chị về nhà mẹ đẻ có nhắc 1 câu với thân thích bên ngoại, bọn họ đều nói nếu lại có vải dệt rẻ như vậy, nhất định để chị hỗ trợ mang một ít, chị cũng không biết chỗ em có còn vải hay không, liền không có đòi tiền với bọn họ, cho nên cũng không mang đủ tiền nha.”
“Vậy chị cũng không biết bọn họ muốn bao nhiêu nha, chị lấy về nhiều như vậy, nếu mà bọn họ không lấy hết thì sao đây? Chị lại trả về cho em à?” Lưu Hiền Anh nói.
“Chắc chắn không trả, chòm xóm trong thôn luôn có người cần kéo vải làm quần áo, đều cho bọn họ là được.
Dù sao thì chị lấy đi, chắc chắn sẽ không đưa trở lại cho em, yên tâm đi, cao lắm là 1 tháng liền có thể trả tiền cho các em được.
Em gái tốt, em liền đi nói một tiếng giúp chị nhé.” Vu Mai năn nỉ nói.
Lưu Hiền Anh nghĩ rằng, dù sao bán cho người khác cũng là bán, bán cho thân thích nhà mình cũng là bán, không có gì khác nhau, chỉ là không thể lấy được tiền ngay được, cho nên cái này bà không thể làm chủ, liền đi tìm Diệp Chí Phi thương lượng.
Vừa khéo Diệp Tuệ cũng có mặt, nghe xong lời của Lưu Hiền Anh thì không khỏi cười: “Có phải mợ muốn mua vải về làm buôn bán không?”
Lưu Hiền Anh có chút xấu hổ cười: “Dì áng chừng chắc là chuyện như vậy, nói là mang cho thân thích, ai biết thu bao nhiêu tiền 1m với thân thích chứ.”
Diệp Chí Phi nói: “Bọn con mặc kệ mợ ấy bán bao nhiêu 1m, mợ ấy có thể kiếm được là bản lĩnh của mợ ấy.
Mợ muốn vải, liền để mợ ấy lấy đi, dù sao chúng ta bán cho ai cũng như nhau.
Về phần tiền vải, liền để mợ viết cái giấy nợ đi, đến lúc đó cũng không sợ mợ ấy chống chế.”
Lưu Hiền Anh gật đầu: “Được, dì liền đi nói với chị ấy ngay.”
Diệp Tuệ nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lưu Hiền Anh, không khỏi cười nói: “Không nghĩ tới mợ cả còn rất có đầu óc làm ăn, bà ấy lấy về kiếm được mấy mao tiền 1m, 100m vải cũng có thể kiếm được mấy chục đồng.
Về sau chỗ chúng ta cũng có thể làm bán sỉ.” Đối với anh em bọn họ mà nói, mấy chục đồng quả thật chả xem là gì, nhưng mà đối với nông dân thu nhập cả năm của cả nhà cũng chỉ hai ba trăm đồng mà nói, mấy chục đồng đã là một bút tiền lớn, khó trách Vu Mai động phần tâm tư này.
Diệp Chí Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Thật ra bán sỉ cũng không tệ, tiêu được nhanh, tài chính chảy về cũng nhanh hơn.”
Hai anh em đang nói chuyện, Lưu Hiền Anh dẫn Vu Mai tới đây, Vu Mai cười bồi nói: “Cháu ngoại lớn, con đồng ý cho mợ nợ vải đúng không? Có phải cần viết cái giấy nợ hay không?”
Diệp Chí Phi gật đầu: “Đúng.
Con viết tờ giấy nợ, mợ ký cái tên rồi in dấu tay là được rồi, quay đầu nhanh chóng trả tiền lại là được.”
Vu Mai gật đầu: “Có thể, có thể, mợ chắc chắn có thể trả trong một tháng, con viết đi.”
Diệp Chí Phi tìm giấy bút đến, bắt đầu viết giấy nợ.
Diệp Tuệ ở một bên nói: “Mợ, thôn các mợ có quầy bán quà vặt không?”
“Quầy bán quà vặt? Không có, thôn bọn mợ không có.
Thôn cách vách có một điểm tiêu thụ giùm, người của mấy cái thôn mua đồ ở bên kia.” Vu Mai nói.
Diệp Tuệ cười nói: “Thật ra mợ cũng có thể mở cái quầy bán quà vặt như nhà bọn con vậy, mợ thấy đồ trong tiệm nhà con có cái gì sẽ dễ bán ở bên kia, cũng có thể cầm về bày bán, bọn con có thể tính rẻ chút cho mợ.”
Vu Mai kinh ngạc nhìn Diệp Tuệ, nháy mắt liền hiểu rõ tâm tư của mình đã bị Diệp Tuệ đoán được, bà đỏ mặt, giải thích nói: “Mợ là thật sự có thân thích cần mua vải.”
Diệp Tuệ cười gật đầu: “Con biết, nhưng mà cũng không cần phải dựa theo giá gốc mà mua cho bọn họ đúng không? Thu chút phí đi đường, phí làm giùm gì đó là hợp tình hợp lý, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không thể nói gì.
Hơn nữa bọn con không nói, mợ cũng không nói, ai biết được mợ mua được với giá gì ở chỗ bọn con, đúng không?”
Vu Mai nghe ngữ khí của Diệp Tuệ, phát hiện cô tựa hồ chẳng phải đang cười nhạo mình, mà là thật sự đang đề nghị mình mở quầy bán quà vặt, nên không khỏi cúi đầu cẩn thận tính toán, để xem tiệm nhỏ đến cùng có lời hay không.
Chờ Vu Mai viết giấy nợ xong rồi rời khỏi, Lưu Hiền Anh lặng lẽ hỏi Diệp Tuệ: “Con thật tính để chị ấy lấy hàng ở nhà chúng ta à?”
Diệp Tuệ nói: “Cái này có gì không thể chứ, chúng ta bán rẻ hơn so với bán lẻ cho mợ ấy, mợ lại thêm một chút rồi bán đi, mỗi dạng đồ vật có thể kiếm được chút, so ra mạnh hơn trồng trọt ở nhà, huống hồ mở tiệm nhỏ cũng không chậm trễ trồng trọt.
Đồ đạc nhà chúng ta cũng tiêu nhanh hơn, cái này đã là giúp bọn họ, lại càng là giúp chính chúng ta.”
Điều kiện trong nhà mình tốt hơn chút, dẫn theo vài thân thích bè bạn, đây là chuyện thường.
Diệp Tuệ không khỏi nhớ tới cậu nhỏ Trịnh Bảo Long, lúc trước nếu cậu ấy không nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ, thì quan hệ cũng không đến nỗi nháo cho cương lên, lúc này nói không chừng bọn họ cũng mở được tiệm nhỏ, hoặc là đi theo ba cô học lái máy kéo, điều kiện trong nhà cũng có thể cải thiện được không ít.
Lúc này cô nhưng lại chả ưng mà trơ mặt đi ra chủ ý mở tiệm cho bọn họ, cho nên nói tính cách quyết định vận mệnh là có đạo lý.
Buổi tối, Diệp Thụy Niên đưa 4 đứa con đi nhà ga,