Vương Thải Nga trông thấy sạp hàng nhà Diệp Tuệ thì có vẻ mười phần kinh ngạc, đồ mà bọn họ bán thật nhiều, rực rỡ muôn màu, hơn nữa đều rất mới lạ, là cái mà trên sạp hàng nhà người khác không có, em trai cô còn có thể gảy ghi-ta, cho nên việc làm ăn trên sạp hàng còn tốt hơn nhà người khác.
Diệp Tuệ giới thiệu anh em của mình cho Vương Thải Nga, sau đó hỏi rõ số giày của chị, lấy một đôi giày xăng đan cho chị: “Chị ơi, đôi giày này tặng chị nhé, chị còn đi chân trần này.”
Vương Thải Nga nào không biết xấu hổ mà nhận chứ, vừa nãy Diệp Tuệ đã mời chị ăn không ít thứ, đã ăn còn lấy về thì hơi quá đáng: “Không cần, em gái, chị có giày, không có đi ra thôi.”
“Buổi tối chị không thể cứ chân trần như vầy mà về đi, đeo vào đi, chị.” Diệp Tuệ cứng rắn nhét giày vào trong tay chị ấy, “Nếu chị cảm thấy ngượng ngùng, vậy thì đêm nay bán hàng giúp bọn em một chút đi, để lấy làm tiền giày.”
Diệp Chí Phi với đám em út đều không biết chị này là ai, cũng không rõ vì sao Diệp Tuệ lại cứng rắn đưa giày cho chị ấy đeo, đều sững sờ mà nhìn các cô.
Diệp Tuệ nói với Diệp Chí Phi: “Anh, chút nữa em còn phải đi chỗ Ngụy Nam một chuyến, em quên đi nấu cơm chiều cho anh ấy, nói không chừng bây giờ ảnh còn bị đói.
Để chị Vương này bán giày thay em một chút đi, mấy anh nói giá giày cho chị ấy nhé.”
Diệp Chí Phi tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trên mặt vẫn là tỏ vẻ không hiểu, Diệp Tuệ kéo anh ấy sang một bên, lặng lẽ nói chuyện của Vương Thải Nga một chút, nói là gặp được ở bờ sông, bị trong nhà làm cho chả có cách nào, muốn nhảy sông, chính cô khuyên nhủ được chị ấy, muốn giúp chị một phen.
Diệp Chí Phi cũng là người thiện lương, vừa nghe đối phương gặp phải khó xử lớn như vậy, liền gật đầu đáp ứng: “Rồi, đêm nay trước hết để chị ấy giúp chúng ta bán đồ đi.”
Diệp Tuệ lại bàn giao với Vương Thải Nga, nói mình phải rời đi một lát, chỉ chốc nữa là về, nhờ chị ấy chiếu cố giúp mình một chút, chờ mình trở về rồi lại đi.
Vương Thải Nga thêm nhiều phiền toái cho Diệp Tuệ như vậy, thấy bảo chính mình đi hỗ trợ, thì đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Diệp Tuệ lại bàn giao Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết, để các cô bé dạy chị Vương, chính mình thì nhanh chóng đi chỗ Ngụy Nam, cô nói tối sẽ đi nấu cơm cho anh, kết quả vội vàng xử lý chuyện của Vương Thải Nga, quên mất, không biết anh ấy có ăn cơm chưa nữa, lúc này liệu có phải đang đói bụng không đây.
Mình chăm sóc bệnh nhân rất không xứng chức, có điều nghĩ tới nếu xử lý tốt chuyện của Vương Thải Nga, thì Ngụy Nam liền triệt để an toàn, trong lòng cô lại cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Lúc Diệp Tuệ đuổi tới chỗ Ngụy Nam thì đã hơn 8 giờ, anh quả nhiên còn chưa có ăn cơm, vốn tưởng rằng Diệp Tuệ sẽ đến, liền không nhờ đồng nghiệp mang cơm, kết quả chờ trái chờ phải không có tới, căn tin đã chẳng còn đồ ăn, anh cũng không biết nấu cơm, liền thử nấu chút cháo, sợ quá đặc, liền cho nhiều nước chút, kết quả lỏng đến y như nước vậy.
Lúc Diệp Tuệ đến, anh đang chờ cháo nguội.
Diệp Tuệ nhìn anh đang đối mặt với một tô nước cơm lỏng đến nỗi có thể soi bóng người, lập tức cảm thấy có chút xót xa, lại cảm thấy buồn cười: “Thật xin lỗi nhé, em có chút việc chậm trễ, giờ mới tới, đói bụng lắm đi? Em lập tức nấu cơm cho anh ăn, rất nhanh là xong rồi.”
Ngụy Nam nhếch miệng vui vẻ: “Không sao, anh cũng không phải tự lực cánh sinh sao? Chỉ là lỏng chút.” Từ nhỏ anh đã đi ăn ở căn tin trường học với ba mẹ, trước nay đều chưa từng tự mình động thủ nấu cơm, có thể nấu ra một nồi cháo này đây còn cảm thấy mình vô cùng lợi hại đó.
“Vậy anh uống chút cháo đỡ đói chút đi.” Cô nói xong thì bắt đầu đong gạo nấu cơm, thuận tiện chưng quả trứng gà.
Ngụy Nam uống hai bát cháo trắng, cười tủm tỉm nói: “Về sau anh cũng không đói được nữa, biết nấu cháo rồi.”
Diệp Tuệ ngồi xuống cạnh anh, đầy mặt là xin lỗi: “Thật rất xin lỗi, em bận quá, em cho rằng mình có thể đuổi kịp đi lại đây nấu cơm cho anh trước cơm chiều.
Kết quả xảy ra chút ngoài ý muốn, lúc này mới miễn cưỡng bận xong.”
Ngụy Nam vội hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
“Chiều hôm nay em đi bên Tân Giang bàn chuyện, gặp được một chị muốn nhảy sông ở bờ sông, em đi khuyên nhủ……” Cô nói chuyện gặp được Vương Thải Nga, đương nhiên cũng không nói rằng là cô cố ý đi tìm Vương Thải Nga.
“Thật hả? Vậy thì cứu người quan trọng hơn, anh đói một chút tính là gì.” Ngụy Nam nhanh chóng nói, “ Vậy chị kia đâu? Người không sao đó chứ?”
“Không sao.
Em để chị ấy đi bày sạp giúp anh trai em, em muốn giúp chị ấy tìm chút việc làm, có thu nhập, thì hẳn sẽ liền không luẩn quẩn trong lòng.” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam đưa tay vén lọn tóc ẩm mồ hôi trên má Diệp Tuệ: “ Tuệ Tuệ thiện lương nhất.
Chị kia cũng vô cùng đáng thương, vẫn là ly hôn thì tốt hơn.”
Diệp Tuệ hỏi: “Bạo hành gia đình có tính là trái pháp luật không? Báo cảnh sát hữu dụng không?”
“Trước mắt không có điều lệ pháp luật rõ ràng, trừ phi là tình tiết đặc biệt nghiêm trọng thì mới có thể lấy tội ngược đãi hoặc tội cố ý thương hại để lập án.
Ở nước ta bạo hành gia đình là một hiện tượng phổ biến, nhiều lắm, cảnh sát không quản nổi, bình thường bị xem là việc nhà, chỉ đi điều đình, sẽ không xử phạt, hơn nữa ý thức pháp luật của người bình thường nông cạn, cũng sẽ không nghĩ tới đi báo cảnh sát để giải quyết vấn đề.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ nhíu mày: “Cái này quá khủng bố.
Phụ nữ lại không đánh lại đàn ông, chả lẽ chỉ có thể bị đánh.”
“Đàn ông đánh phụ nữ đều là gã đàn ông không có tiền đồ, đụng tới kẻ tái phạm bạo lực gia đình, chỉ có thể ly hôn, đừng ôm tâm lý may mắn cho rằng gã sẽ sửa tốt.” Ngụy Nam nói.
“Nhưng mà hiện tại ly hôn cũng rất khó à, áp lực dư luận của xã hội quá lớn, người bình thường đều không dám dễ dàng ly hôn.
Giống như là chị Vương kia vậy, về nhà bị chồng đánh, về nhà mẹ đẻ bị em trai em dâu ghét bỏ, cha mẹ còn không cho phép ly hôn, sợ ly hôn mất mặt, ảnh hưởng thanh danh trong nhà, cái này không phải là rõ ràng đẩy chị ấy vào hố lửa sao? Luẩn quẩn trong lòng, trừ bỏ chết thì thiệt không tìm thấy cách nào khác.” Diệp Tuệ bất đắc dĩ thở dài.
Ngụy Nam sờ sờ đầu cô: “Cho nên hôm nay em làm đặc biệt tốt, cứu một mạng người, đồng chí Diệp Tuệ, anh kiêu ngạo vì em!”
“Nhưng em cảm thấy cũng chỉ có thể trị phần ngọn không trị được phần gốc, chị ấy phải tự mình hạ quyết tâm ly hôn mới được, cũng phải gánh được áp lực nhà mẹ nữa.” Diệp Tuệ thở dài nói.
“Chúng ta chỉ làm cái mình có thể làm, cái khác liền để chính chị ấy đi giải quyết đi.” Ngụy Nam nói, “Trời giúp người tự giúp mình.”
Chờ cơm được rồi, Diệp Tuệ lại xào một món cho