Thứ hai, trong tiệm đóng cửa một ngày, sáng thứ ba Vương Thải Nga đúng hạn mà tới, Diệp Tuệ tiết 1-2 được trống, liền ở nhà chờ chị ấy.
Chờ sau khi chị ấy tới, bàn giao chị một ít chi tiết, tiền ở đâu, những thứ hàng hóa kia lại thả ở đâu, gạo với đồ ăn ở chỗ nào, giữa trưa nấu cơm như nào vân vân, bởi vì giữa trưa Doãn Văn với Tiểu Vũ sẽ về để ăn cơm, Doãn Võ thì trường học cách nhà xa, nên ăn ở căn tin trường, Tiểu Tuyết thì ăn cơm ở kỳ viện.
Vương Thải Nga nhất nhất đáp ứng, Diệp Tuệ mới yên lòng đi tới trường, buổi chiều đi học xong lại chạy trở về, phát hiện Vương Thải Nga thích ứng tốt, hơn nữa tâm tình cũng không tệ, coi tiệm phải thoải mái hơn so với chị đi làm nhiều, hơn nữa lại khỏi lo cái gã kia tới quấy rầy chị.
Diệp Tuệ phát hiện chị đã sinh ra bóng ma tâm lý với chồng, chính mình phải viết đơn kiện tốt cho nhanh hơn chút mới được.
Vì phù hợp với định dạng của đơn kiện.
Diệp Tuệ còn cố ý chạy tới tòa án một chuyến để tìm định dạng văn kiện với yêu cầu tương quan, dùng xong 2 ngày để viết tốt đơn kiện thay Vương Thải Nga, kế tiếp liền phải xem chính Vương Thải Nga rồi.
Có Vương Thải Nga hỗ trợ, tiệm trong nhà cuối cùng đã có thể tiếp tục mở bình thường, một ngày dù cho chỉ kiếm mấy đồng hơn mười đồng cũng là tiền nha.
Lễ quốc khánh lúc nghỉ phép, Diệp Tuệ với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cùng đi thăm hỏi Lưu Hiền Anh, nhà bà ngoại Tiểu Vũ không gần, đi xe khách cần hai tiếng, sau đó còn phải ngồi xe ba bánh nửa tiếng đến bến thuyền, ngồi thuyền qua sông xong, còn phải đi bộ nửa tiếng, nếu như không xuất phát sớm chút, chỉ sợ ngay cả cơm trưa cũng không đuổi kịp.
Bọn họ xuất phát sớm, khoảng 11 giờ là tới nhà bà ngoại, Lưu Hiền Anh đang coi tiệm giúp chị dâu, thấy mấy cô con gái tới thăm mình thì vui đến hỏng, lôi kéo lấy tay Diệp Tuệ liền không buông, giới thiệu cô cho thân thích bạn bè, đây là con gái cả nhà bọn họ, học đại học ở trong thành.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ tới đây, tốt hơn so với dự tính của cô nhiều, là một cái đập nhỏ trong núi, có núi có nước, ít nhất là điều kiện tốt hơn nhà bà ngoại ruột cô nhiều, nhà bà ngoại cô đó là người trong núi thiệt, đều là ruộng bậc thang cả.
Bà ngoại với các cậu của Tiểu Vũ đều rất nhiệt tình với Diệp Tuệ, đây là khách ít tới nha, vội vã giết gà vớt cá để khoản đãi cô, sợ có chỗ chậm trễ.
Diệp Tuệ chỉ là muốn tới xem dì Lưu ở trong này trôi qua có an tâm hay không, thuận tiện đưa cho bà một viên thuốc an thần, nói rõ là bọn họ đều rất nhớ thương bà, đồng thời cũng là một loại tỏ thái độ, nói rõ anh em nhà bọn họ vẫn là rất tôn trọng đối với Lưu Hiền Anh.
Lưu Hiền Anh lôi kéo Diệp Tuệ lặng lẽ nói lời riêng tư, nói rằng bà ở trong này trôi qua tốt lắm, cha mẹ đều rất săn sóc bà, anh cả chị dâu cả cũng rất quan tâm bà.
Bà không có nói là em dâu có chút mất hứng, bởi vì chị dâu cả chiếm trước một bước tiên cơ đi mở tiệm, hai nhà ở trong một cái sân, kiểu gì cũng không thể mở một tiệm nữa.
Em dâu chính là cảm thấy lòng chị hai lệch về phía anh cả chị dâu cả, chuyện bán vải trước đó cũng là một mình chị dâu có được chỗ tốt, loại chuyện kiếm tiền này không nói cho bọn họ.
Đụng tới loại chuyện này Lưu Hiền Anh chỉ có thể cười khổ, bán vải mở tiệm đều là Vu Mai tìm tới cửa mà hỏi, em dâu thì trước giờ đều không tới cửa nhà bà, chả lẽ còn để tự mình bà tới cửa để nói mấy tin này cho nó à? Cũng may em dâu cũng không dám cho sắc mặt xem ở ngoài mặt, Lưu Hiền Anh lần đầu tiên có loại cảm giác có tiền thì lưng liền cứng.
Diệp Tuệ thấy dì Lưu sống ở nhà mẹ xem như là thư thái, khí sắc cũng không tệ, chiều hôm đó liền yên tâm mà đi về.
Lúc về nhà đã là chạng vạng, cửa nhà cũng là khép chặt, Doãn Văn Doãn Võ đều không ở nhà, ba cũng còn chưa về, cái này đổ lại là làm Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, đã nói xong là bữa nay mấy đứa nó coi tiệm, người đâu rồi? Chạy đâu rồi? Thế mà một đứa cũng không ở đây.
Sắc trời đã là rất muộn rồi, Diệp Tuệ nhanh chóng đánh tiếng bảo Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cùng nhau động thủ nấu cơm chiều, gạo vừa mới vào nồi, Doãn Võ liền trở lại, mồ hôi thằng bé đầy đầu: “Chị, cô giáo Cù sinh bệnh nằm viện.
Em không tìm thấy tiền của chúng ta để ở đâu, nên cầm hết tiền chỗ quầy hàng đi trước, nhưng mà còn chưa đủ, thiếu nhiều lắm.”
Diệp Tuệ cả kinh: “Cô giáo Cù bị bệnh? Sinh bệnh gì?”
Doãn Võ nói: “Bác sĩ nói là bệnh tim, phải mổ.”
“Ở bệnh viện nào? Giờ chị qua đó.” Diệp Tuệ nhanh chóng đi lên lầu lấy tiền, hai năm này cô đi theo anh trai cô chuyển hàng, tiền trên danh nghĩa cô cũng tích lũy được gần chục ngàn, có điều số cô giữ bên người không nhiều lắm, đại bộ phận đều để Diệp Chí Phi mang đi rồi.
Diệp Tuệ lục hết tất cả tiền ra, đếm sơ sơ một chút, chỉ có hơn 1200, cô bỏ tiền lẻ xuống, lấy 1200 ra, nếu là bệnh tim, cái đó hẳn là giải phẫu lớn, phỏng chừng chút tiền ấy cũng không đủ, quay đầu lại còn phải tìm ba nghĩ cách.
Diệp Tuệ cưỡi xe chạy về phía bệnh viện, trên đường vừa khéo gặp phải Ngụy Nam tới tìm cô, hai người trao đổi ngắn gọn một chút, Ngụy Nam nhanh chóng quay đầu xe, cùng nhau đuổi về phía bệnh viện với Diệp Tuệ.
Trên đường đi Ngụy Nam nói: “Trước kia anh đã nghe mẹ anh nói thân thể cô giáo Cù không tốt lắm, không nghĩ tới lại là bệnh tim.”
Diệp Tuệ là hoàn toàn không biết cô giáo Cù có bệnh tim, trong lòng đặc biệt áy náy: “Doãn Văn đã đi theo cô Cù học nhạc gần 2 năm, thế mà cũng không biết cô có bệnh tim, bọn em thật sự là sơ suất quá.
Sớm biết đã liền không nên phiền toái bà ấy như vậy, quá mệt nhọc cũng là gia tăng gánh nặng cho trái tim.”
“Nói tới chuyện này cũng trách anh, anh hẳn là nên hỏi thăm rõ ràng với mẹ anh.” Ngụy Nam tự trách nói.
Diệp Tuệ thấy Ngụy Nam bắt đầu ôm trách nhiệm thì liền nói: “Anh cũng là xuất phát từ một mảnh hảo tâm thôi.
Giờ việc đã tới nước này, chúng ta chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp để cứu chữa cô Cù.”
“Ừ.”
Hai người họ tới bệnh viện, tìm được Doãn Văn ôm lấy đầu gối mà ngồi trong hành lang bệnh viện, Diệp Tuệ đi qua nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Văn, cô Cù đâu? Tình huống của bà thế nào rồi?”
Doãn Văn ngẩng đầu lên: “Chị, anh Nam.” Khi nói chuyện vành mắt đã đỏ.
Doãn Văn rất ít thương tâm rơi lệ, nhìn thằng bé như bây giờ, liền