Bán vải xong, cách ăn Tết còn có hơn một tháng, trường học còn chưa cho nghỉ đông, Diệp Chí Phi lại đi Quảng Châu, bản phác thảo mà giáo sư đã đáp ứng xem giùm anh trước đó còn chưa có vẽ xong, anh phải đi giao bài tập.
Diệp Tuệ rất muốn hỏi chuyện của anh với Văn Hinh một chút, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không hỏi, tuy cô với Văn Hinh có trao đổi qua thư, cũng biết anh cô với Văn Hinh thường xuyên cùng đi học, sưu tầm phong tục, ăn cơm thậm chí là xem phim, nhưng trước nay Diệp Chí Phi chưa từng chủ động đề cập chuyện với Văn Hinh, cho nên cô liền vờ như không biết vậy.
Năm nay có một kỳ nghỉ dài lâu, trung tuần tháng 1 liền được cho nghỉ đông, cái này tất nhiên là chuyện mà các học sinh cao hứng nhất.
Thành tích thi cuối kỳ của Doãn Văn hơi có chút khởi sắc, đương nhiên, có khởi sắc là chính trị với sử, hóa lý thì lại càng thêm vô cùng thê thảm, Diệp Tuệ dở khóc dở cười, sẽ không sợ thi không đậu sao?
Tiểu Vũ lại trở về bảo tọa hạng nhất khối, Doãn Võ thì lại thi được hạng 3 của lớp, cả khối thì có thể chiếm được top 20, đã rất lợi hại rồi.
Thành tích của Tiểu Tuyết vẫn là bộ dáng lúc trước, có điều nghe nói kỳ nghệ của con bé tiến bộ phi thường lớn, thầy của con bé tin tưởng mười phần đối với cuộc thi định cấp sang năm của con bé, cảm thấy có thể định cấp được trong một lần.
Thi định cấp tương đương với thi đại học trong giới cờ vây, nghe nói hàng năm nhiều nhất chỉ có 20 danh ngạch, ấy thật sự là còn khó hơn thi đại học.
Tiểu Vũ vừa được nghỉ, liền nghe theo sắp xếp của Diệp Thụy Niên đến nhà bà ngoại bồi mẹ, Tiểu Tuyết bởi vì học cờ đi không được, còn vụng trộm rớt vài giọt nước mắt.
Lưu Hiền Anh đã mang thai hơn 7 tháng, còn có 2 tháng là có thể sinh, Diệp Thụy Niên còn đang suy xét xem có cần đón bà về ăn Tết hay không, thuận tiện chờ sinh luôn.
Diệp Tuệ sợ thất bại trong gang tấc, thai nhi 8-9 tháng bị mang đi phá thai cũng không hiếm thấy, cho nên khuyên ba vẫn là đừng mạo hiểm, chờ mấy hôm trước ngày sinh lại đón về thì hay hơn.
Xem ra, năm nay nhà bọn họ không có cách nào cùng ăn Tết rồi, đó là một tiếc nuối nhỏ.
Diệp Tuệ được nghỉ, Vương Thải Nga liền chủ động hỏi có phải mình nên nghỉ rồi không.
Diệp Tuệ giữ người lại, cô cũng không tính tự mình coi tiệm, ngày nghỉ này cô cũng rất bận, viện trưởng Vương của kỳ viện sắp xếp một đợt huấn luyện ngắn hạn cho Tiểu Tuyết, đi kỳ viện của tỉnh, Diệp Tuệ làm người nhà phải đi cùng, cô còn muốn thừa dịp được nghỉ mà ở chung với Ngụy Nam nhiều chút, dù sao thì anh vẫn luôn bận như vậy, hai người bận tới có đôi khi 1 tuần cũng không gặp được một lần, ngẫm lại cũng là đáng thương.
Tiểu Tuyết ở Kỳ viện Nam Tinh đã sắp không có địch thủ, chỉ có viện trưởng Vương là còn không khiêu chiến qua nổi, dù sao thì chênh lệch đẳng cấp bày đằng kia kìa.
Viện trưởng Vương liền an bài cô bé đi tiếp xúc các kỳ thủ khác một chút, ở Nam Tinh không tìm thấy đối thủ đánh cờ, liền đi tỉnh thành đi, bên kia nhiều cao thủ, kiến thức nhiều một chút, đối với cô bé chỉ có lợi chứ không có chỗ xấu.
Viện trưởng Vương đối với Tiểu Tuyết xem như là nhọc lòng rồi, học phí thì miễn phí, nhưng mà hết thảy chi phí ăn ở với lộ phí thì cần chính Tiểu Tuyết nhận thầu, trong nhà còn phải có người đi cùng, cái này cần gia đình ủng hộ vô điều kiện, đương nhiên, ở chỗ Diệp Tuệ đây là hoàn toàn không có bất kỳ lực cản nào.
Nghỉ không được mấy ngày, Diệp Tuệ liền đi tỉnh thành với Tiểu Tuyết.
Ban ngày Tiểu Tuyết đi kỳ viện chơi cờ, Diệp Tuệ thì đi dạo khắp tỉnh thành.
Cô không quá quen thuộc với tỉnh thành, với tỉnh thành của cái niên đại này thì lại càng không quen, cô dạo nhiều nhất chính là con đường thương mại phồn hoa nhất cùng chợ bán sỉ, chợ bán sỉ của tỉnh thành mới vừa quật khởi, chủng loại ít, giá cũng không rẻ, mấy vật nhỏ kia ít nhất phải đắt hơn một phần ba so với bọn họ mua sỉ ở Quảng Châu, chất lượng còn không nhất định tốt hơn Quảng Châu, có điều mọi người không có lựa chọn tốt hơn, cũng chỉ có thể mua từ chỗ này, thậm chí thành thị xung quanh cũng là nhập hàng ở trong này.
Diệp Tuệ cảm khái cơ hội của hiện tại thật tốt á, nếu có đủ tư bản, thì cũng có thể mở một khu thương mại lớn ở tỉnh thành, việc làm ăn sẽ chỉ tốt hơn Nam Tinh, về sau nhà bọn họ liền làm một chuỗi khu thương mại cỡ lớn.
Có điều hiện tại Diệp Tuệ cũng chỉ là ngẫm thôi, điều kiện của các phương diện đều chưa thành thục đâu.
Tiểu Tuyết học tập một tuần ở tỉnh thành, mỗi ngày sáng chiều mỗi buổi hai ván cờ, giáo viên của kỳ viện còn có thể bớt chút thời gian để khôi phục ván cờ, giảng giải cho bọn họ, góc độ bất đồng dấy lên ý nghĩ hoàn toàn mới cho Tiểu Tuyết, cô bé tiến bộ thần tốc.
Ở bên này cô bé chơi cờ cũng không phải luôn có thể thắng, thỉnh thoảng cũng sẽ thua cờ, lúc thua cờ cô bé cũng rất uể oải, cái này không giống với cô bé bị bại bởi viện trưởng Vương, viện trưởng Vương là thầy, trình độ cao, những người này so với cô bé cùng lắm là hơn mấy tuổi.
Diệp Tuệ liền khai đạo cô bé, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, bé còn nhỏ mà, không có khả năng thắng liên tục được, quá xuôi gió xuôi nước thì ngược lại là đi không dài lâu, người phải trong suy sụp càng áp chế càng hăng.
Dần dà, Tiểu Tuyết có thể chấp nhận thất bại, đánh cờ thua cô bé sẽ lặp lại mà hồi phục ván cờ để tìm ra vấn đề tại chỗ mấu chốt, cái này phi thường hữu dụng đối với việc khai thác ý nghĩ của cô bé.
Lúc trở về từ tỉnh thành, các cô lên xe lửa, vừa tìm được chỗ ngồi rồi ngồi vào chỗ của mình, lúc này chỗ đối diện lại có một nam một nữ tới nữa, Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức có chút xấu hổ, thế giới này quá nhỏ.
Đối phương nhìn thấy cô thì rõ ràng là cũng rất xấu hổ, đi vào ngồi xuống chỗ dựa cửa sổ, quay đầu nhìn đài ngắm trăng ngoài cửa sổ, vờ không quen biết.
Diệp Tuệ cũng liền không chủ động đi chào hỏi với cô ấy.
Tiểu Tuyết cũng nhận ra Tân Bội, chớp đôi mắt to nhìn chằm Tân Bội, nhìn lại nhìn, nhịn không được mà kéo tay Diệp Tuệ một chút, ý bảo cô nhìn Tân Bội, Diệp Tuệ gật gật đầu với cô bé, ý bảo mình đã biết rồi.
Người đàn ông đi tới cùng với Tân Bội có chút ân cần mà lấy nước đưa hoa quả cho Tân Bội, cho cô ấy ăn lê: "Em ăn lê đi, cô anh mua, ngọt lắm, còn đã rửa sẵn rồi."
Tân Bội cũng chẳng quay