Diệp Tuệ biết bị kẹp ở giữa khó nhất vẫn là ba, liền nói: “Ba, chuyện này để con đi nói với bà ngoại đi.” Cô tính để chính mình đi làm kẻ ác nhân này, cô không sợ đắc tội bà cụ, bà cụ cũng không dám đắc tội cô, dù sao thì trong nhà này, không có ai có thể chọn ra được sai lầm của cô.
Diệp Thụy Niên nhìn con gái, trong lòng có chút áy náy: “Không sao, con không cần đi nói, để ba.”
“Vẫn là con đi đi, bà ngoại tương đối tin phục lời của con.” Diệp Tuệ sợ ba cảm thấy để bà cụ thất vọng, liền mở miệng nhận lời chuyện gì đó, lỡ mà đến lúc đó không thực hiện được, đây không phải là làm người oán hận sao.
Diệp Tuệ cũng không có trực tiếp tìm bà cụ, mà là thừa dịp bà cụ cũng có mặt, nói với Lưu Hiền Anh: “Dì, nghe ba con nói, dì muốn để mợ nhỏ tới chăm nom dì, đúng không?” Bà cụ vừa nghe những lời này, quả nhiên sinh ra hứng thú nồng hậu, vểnh tai nghe.
Lưu Hiền Anh đã trao đổi với Diệp Thụy Niên rồi, biết Diệp Tuệ không đáp ứng, còn muốn tự mình nói với mẹ bà, cho nên lúc này xem như là có chuẩn bị tâm lý, nhưng dù vậy, cũng vẫn là cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Là em dâu dì chủ động nói muốn đến hỗ trợ.”
Bà cụ ở một bên nói: “Là như vầy, Thủy Cần nói nó ở nhà cũng không có việc gì, sợ dì con bận quá, muốn tới hỗ trợ.”
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: “Vậy cám ơn một phen hảo ý của mợ nhỏ, Tiểu Thất bây giờ còn nhỏ, một mình dì chăm sóc con bé quả thật vất vả, mợ ấy nguyện ý tới hỗ trợ chăm sóc 2 tháng cũng được, chờ Tiểu Thất lớn một chút lại về.”
Vốn bà cụ nghe còn vẻ mặt cao hứng, về sau nghe chăm sóc 2 tháng lại về, liền cảm thấy không giống với ý tứ mà bọn họ nghĩ: “Nó còn muốn đến coi tiệm giùm tụi con nữa.”
Diệp Tuệ nhìn bà ấy nói: “Nhưng mà tiệm nhà con không cần 2 người coi nha, một mình chị Vương là lo liệu hết được rồi.”
Bà cụ quay đầu nhìn Lưu Hiền Anh, muốn con gái nói chuyện này, Lưu Hiền Anh càng xấu hổ, chỉ có thể kiên trì nói: “Ý mẹ dì nói là muốn để Thải Nga trở về, để em dâu dì lại đây.”
“Cái này không hay lắm đâu, con đã đáp ứng chị Vương rồi, 1-2 năm này đều sẽ để chị ấy ở nhà hỗ trợ, giờ lại đi nói với chị ấy là không để chị ấy làm, cái đó nào nói ra miệng được, cũng có vẻ con rất không có chữ tín, nói chuyện không giữ lời.
Lại nói chị ấy là một người phụ nữ ly hôn mang theo 2 đứa nhỏ vốn đã không dễ dàng, còn thuê phòng ở bên ngoài nữa.” Diệp Tuệ nói, “Cho nên vẫn là thôi đi, chờ về sau có cơ hội thì lại để mợ nhỏ tới hỗ trợ.
Hoặc là cũng có thể như vầy, mợ nhỏ đi trấn trên thuê căn nhà, tự mình mở cái quầy bán quà vặt, cũng có thể tới nhà con lấy hàng.”
“Đi thuê phòng mở quầy bán quà vặt?” Mặt bà cụ lộ vẻ kinh ngạc, “Vậy thì không có lời đi.”
Diệp Tuệ cảm thấy đây là vấn đề quan niệm, nhà của mình có nhà có cửa tiệm mặt tiền, tiện thể làm ăn thì còn được, phí tổn rẻ tiền, đi thuê phòng thì liền không có lời, sợ lỗ, chủ nhà được hời: “Giờ đi trấn trên thuê một cái nhà hẳn là rất rẻ, nhiều lắm chỉ là hơn 100 đồng tiền một năm, tuy phải ra chút tiền thuê, nhưng mà lưu lượng người ở trấn trên lớn nha, việc làm ăn phải tốt hơn mợ cả mở tiệm ở nhà nhiều lắm, thật ra cũng sẽ không kiếm ít hơn mợ cả.
Hơn nữa đến lúc đó nhà con nhập vải, giày các loại, cũng có thể lấy đi bán, mợ ấy bán cái này dễ bán hơn mợ cả bán ở trong thôn rất nhiều đó.”
Bà cụ nghe xong, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Diệp Tuệ hình như cũng vô cùng có đạo lý, liền nói: “Vậy cũng được, chờ bà đi về nói với Thủy Cần một tiếng.”
Diệp Tuệ mỉm cười nói: “Bà ngoại, dì, không phải con không muốn mợ nhỏ tới hỗ trợ, nhưng lúc trước khi dì đi nhà bà ngoại bọn con đã từng muốn mời mợ nhỏ, nhưng mợ ấy không có thời gian, không tới được.
Bọn con chỉ có thể mời người khác, hơn nữa hiện tại đã đáp ứng người khác trước rồi, không thể không giữ chữ tín.
Cho nên tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.”
Bà cụ thấy Diệp Tuệ nói như vậy, liền không có kiên trì chuyện này nữa.
Chờ lúc Diệp Tuệ không ở, bà cụ cảm khái nói với Lưu Hiền Anh: “Cô cả của Thụy Niên đây không vừa nha, làm việc nói chuyện đạo lý rõ ràng, quá có khả năng.”
Lưu Hiền Anh cũng cười nói: “Còn không phải sao, con đã sớm nói với mẹ rồi.
Trước kia lúc con chưa kết hôn với ba Tiểu Tuệ, ở nhà con bé chính là người làm chủ, chuyện trong nhà sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cặp song sinh đều nghe con bé, quản giáo được đặc biệt tốt.
Con người con bé lại hào phóng, mua đồ cho bọn con trước giờ đều là ai cũng không bỏ sót, mua sách mua đồ chơi mua quần áo mua đồ ăn, đặc biệt chu đáo, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng thích con bé nhất.
Rất nhiều việc Thụy Niên cũng phải hỏi ý kiến con bé, đặc biệt tin cậy con bé.”
Bà cụ lắc đầu thở dài: “Cô nương này quá có khả năng, về sau nếu ai cưới nó cũng phải hàng được mới được, tốt nhất là đừng ở cùng với mẹ chồng.”
Lưu Hiền Anh hiểu rõ ý mẹ, bà cảm thấy Diệp Tuệ quá cường thế, sợ về sau không được người nhà chồng thích, liền nói: “Con bé với Ngụy Nam đã nói được 2 năm rồi đó, tính tình Ngụy Nam rất tốt, trong nhà cậu ấy cũng rất thích Tiểu Tuệ, ở chung với mẹ chồng chắc chắn không có vấn đề.
Lại nói Tiểu Tuệ cũng không có gì làm cho người ta soi mói, con bé có khả năng, lại có học vấn như vậy, tính tình cũng tốt, lại có nhẫn nại như vậy, nếu ai cưới con bé, cái đó thật sự là thắp nhang thơm rồi.” Lưu Hiền Anh yêu ai yêu cả đường đi, cảm thấy kế nữ của mình ấy thật sự là cô nương tốt vạn dặm mới tìm được, chỉ có con bé chọn người khác, nào có phần người khác chọn con bé.
Diệp Tuệ đương nhiên không biết Lưu Hiền Anh khen cô như vậy, nếu mà biết, chắc chắn sẽ càng thích dì.
Em dâu của Lưu Hiền Anh đến cùng vẫn là không có tới hỗ trợ chăm nom Tiểu Thất, bà ấy chỉ là ở đây không lâu rồi tìm cái cớ đi tìm hiểu tin tức một chút, phát hiện không có phần diễn, liền đi về, nói là nhanh chân để xem có thể thuê được phòng mở tiệm không.
Mục đích của bà ấy vốn chỉ là muốn coi tiệm, mà không phải là hỗ trợ chăm sóc sản phụ với trẻ con, có thể nói là rất hiện thực.
Diệp Tuệ cũng chả ép buộc, dù sao trước nay cũng chả trông cậy vào cái bà thân thích này, tiêu tiền mời người làm việc, Diệp Tuệ càng tin cậy người ngoài chứ không phải thân thích.
Bà ngoại ở nhà chăm nom Tiểu Thất đến sau đầy tháng rồi liền đi về, Tiểu Thất liền do Lưu Hiền Anh tự mình chăm sóc.
Vương Thải Nga chẳng biết là từ chỗ nào mà biết được vụ em dâu Lưu Hiền Anh vốn muốn hốt lấy việc của chị, sau đó được Diệp Tuệ bảo