Tính chất của sự kiện tương đối ác liệt, thuộc loại tụ chúng đánh nhau.
Doãn Văn, Doãn Võ là bên bị khiêu khích, xem như là tự vệ chính đáng, nhưng mà trong quá trình hỗn chiến thì cái đám Vương Siêu kia có một đứa bị đánh cho đầu rơi máu chảy, vấn đề tương đối nghiêm trọng, cũng chẳng biết là ai đánh, Doãn Văn Doãn Võ là người dẫn đầu bên các cậu, huống hồ bạn bè là vì giúp các cậu mà đánh nhau, cho nên hai anh em liền gánh vác lấy trách nhiệm.
Người nhà đứa bị thương nhất quyết không tha, tính quậy chuyện lên cho lớn, còn tìm người đến vận tác, đồn công an chỉ đành nhốt Doãn Văn Doãn Võ lại.
Diệp Tuệ không có cách nào, em trai còn là học sinh đâu, ngàn vạn không thể lưu tiền án, liền chạy đến cục công an thành phố tìm đồng nghiệp Ngụy Nam hỗ trợ, thầy Ngụy Nam, đại đội trưởng đội hình cảnh, còn vô cùng nhiệt tình, sau khi nghe nói chuyện này thì gọi một cuộc điện thoại đến đồn công an giúp cô, Doãn Văn Doãn Võ rốt cuộc được thả ra, nhưng mà tiền thuốc men nên bồi thì vẫn phải bồi.
Về phần đàn ghi-ta bị tổn thất của Doãn Văn Doãn Võ, thì phải đi tìm phần tử hàng đầu khơi mào chuyện này là Vương Siêu mà bồi thường.
Lúc này đây anh em Diệp Thụy Niên cùng Diệp Thụy Phương vì mấy đứa con trai đánh nhau mà gặp mặt ở đồn công an, lại cứ vẫn là phe đối lập, đây thật sự là một pha chạm mặt xấu hổ.
Tất cả mọi chuyện là đều là Vương Siêu chọc lên, Diệp Thụy Phương lại ác nhân cáo trạng trước, chỉ trích Diệp Thụy Niên không biết quản giáo con trai, còn nhỏ tuổi đã liền ra vào sàn nhảy, nếu không phải mấy đứa nó đi sàn nhảy, Vương Siêu còn có thể đánh nhau sao?
Bà ta già mồm át lẽ phải làm Diệp Thụy Niên tức đến chết khiếp: “Rồi, tất cả đều là lỗi của con tao, con trai mày thì nửa điểm sai cũng không có.
Mày cứ nâng Vương Siêu nhà mày đi, đến lúc đó đừng có khóc lóc kể lể với tao!”
Quan hệ của hai anh em vốn đã ngăn cách, vụ này vừa quậy lên, liền hoàn toàn biến thành kẻ thù.
Diệp Thụy Niên càng nghĩ càng giận, sau khi về nhà, liền muốn hung hăng mà giáo huấn Doãn Văn với Doãn Võ, Diệp Tuệ với Lưu Hiền Anh muốn ngăn đón, Diệp Thụy Niên trợn trừng mắt lên, lớn tiếng quát: “Mấy người tránh ra cho tôi, đừng có cản tôi! Hôm nay nếu tôi không đánh bọn nó, tôi gọi bọn nó là cha! Hai thằng oắt con bây giờ vô pháp vô thiên, mấy năm nay không bị đánh, cũng không biết cân lượng của mình.
Chỗ nào nên đi, chỗ nào không nên đi, bọn bay không biết sao? Tao chưa từng nói qua à? Chị bay chưa từng cảnh cáo bọn bay sao? Lỗ tai bọn bay là đang làm gì, lớn rồi không nghe lời hả? Biết sai rồi chưa? Có sai hay không?”
Diệp Thụy Niên cầm que hung hăng quất mông cùng đùi cặp song sinh, cặp song sinh cũng rất quật cường, cắn răng một tiếng cũng không rên.
Diệp Tuệ thấy ba đánh mấy cái rồi nên hẳn cũng nguôi giận, liền cản tay ông lại: “Ba, đủ rồi! Loại chuyện này không phải là đánh một trận là có thể giải quyết! Mấy đứa mau mau nhận sai!”
“Nào có phải đánh một trận là có thể giải quyết hay không, còn phải bồi tiền thuốc men cho người ta kìa.
Hai thằng nhóc bọn bay, quả thực muốn chọc giận chết tao!” Diệp Thụy Niên tức giận đến tay phát run.
Doãn Văn với Doãn Võ cùng cúi đầu, nói: “Bọn con sai rồi, không nên đi nhảy disco.”
Diệp Tuệ nói: “Ba, chuyện đã rồi, tức giận nữa cũng vô dụng.
Bây giờ hai đứa nó chắc chắn cũng hối hận chết rồi, đều đứng lên đi, đừng quỳ.” Đứa nhỏ lớn như vậy rồi, còn bị phạt quỳ, tổn thương tự tôn cỡ nào.
Doãn Võ nhớ thương đàn ghi-ta bị đập hư của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ: “Chị, ghi-ta của bọn em thì sao?”
“Còn muốn ghi-ta? Mày còn trông cậy vào con cô mày sẽ mua đàn ghi-ta cho bọn bay?” Diệp Thụy Niên rống cậu.
Doãn Văn quả thực phải bị chọc giận điên rồi, đàn ghi-ta chính là mạng của cậu, xiết chặt lấy nắm đấm: “Vương Siêu không bồi đàn ghi-ta, con liền không ra tiền thuốc men!”
“Mày câm miệng cho tao! Tao đá chết mày!” Diệp Thụy Niên giơ chân muốn đá cậu, bị Lưu Hiền Anh ôm lấy: “Lão Diệp, ông đừng đánh, con nó đã biết sai rồi.”
Diệp Tuệ thở dài nói: “Tiền thuốc men là không chơi xỏ lá được rồi, ghi-ta thì chị lại nghĩ cách đi.
Ba, con có lời muốn nói với Tiểu Văn Tiểu Võ, gọi mấy đứa nó đi đây.
Dì, dì khuyên nhủ ba giúp con.”
Diệp Thụy Niên nhìn cặp song sinh liền phiền lòng: “Cút, nhìn liền phiền!”
Diệp Tuệ dẫn cặp song sinh đi phòng Doãn Võ, nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập của hai đứa, thật sự là vừa tức vừa vội: “Cho mấy đứa không nghe chị, giờ hay lắm, biết hối hận chưa? Tiểu Võ, chỗ em có còn rượu thuốc không?”
Doãn Võ tìm một chút, lục ra một chai rượu thuốc, là trước đó đụng bị thương khi đánh bóng rổ còn thừa.
Diệp Tuệ nói: “Mấy đứa thấy chỗ nào đau đến khó chịu, xoa một cái.”
Vành mắt Doãn Văn đều đỏ: “Chị, đàn ghi-ta của em làm sao bây giờ?”
Diệp Tuệ thở dài nói: “Khả năng để cô bồi thường quá nhỏ, chỉ có thể tự mình mua lại.”
Doãn Văn chán nản cúi đầu: “Có thể vẫn là cái loại cũ của em không?” Đổ lại không phải cậu hư vinh, mà là đối với người hiểu âm nhạc mà nói, đương nhiên là hi vọng có được một cây ghi-ta chất lượng càng tốt chút, bởi vì các phương diện âm sắc, âm lượng, xúc cảm của ghi-ta tốt đều càng tốt hơn chút.
“Vốn chị còn muốn dẫn Doãn Võ đi Quảng Châu, kết quả quậy ra một trận này, thật không biết nói mấy đứa như nào.” Diệp Tuệ buồn bực nói.
Mắt Doãn Văn sáng rỡ lên: “Chị, em cũng muốn đi.”
Diệp Tuệ nói: “Em cảm thấy ba sẽ đồng ý cho mấy đứa em đi Quảng Châu? Hơn nữa cái dạng này của mấy đứa đây đi như nào? Quên đi, chờ chị đi Bắc Kinh rồi lại mua cho.
Tiểu Võ em còn muốn không?”
Doãn Võ do dự một chút, nói: “Em vẫn là lấy một cây ghi-ta Hồng Miên là được rồi.”
Diệp Tuệ gật đầu một cái, nói: “Mấy đứa nói chi tiết Vương Siêu tìm mấy đứa bữa nay lại với chị một chút.”
Doãn Võ nói: “Bọn em vừa hát rồi xuống đài xong, thằng đó liền đi qua…”
Diệp Tuệ nghe Doãn Võ nói xong chuyện đã trải qua, lại nghe Doãn Văn bổ sung thêm quá trình, nói: “Nó tìm Tiểu Võ trước, muốn kéo em đi uống rượu đúng không?”
“Đúng vậy.” Doãn Võ gật đầu, “Em không uống rượu, thằng đó liền đòi tiền với bọn em.
Bọn em không có tiền, gã liền bắt đầu cướp ghi-ta của anh hai.”
Diệp Tuệ cau mày nói: “Cho dù có, cũng không cần cho nó, có lần đầu tiên sẽ có lần hai, sẽ biến thành một cục kẹo mạch nha không vứt đi được.
Hôm nay mấy đứa cũng thấy bộ dáng Vương Siêu rồi đó, giờ nó chính là một tên côn đồ, về sau thấy nó liền trốn xa một chút.
Về sau dù cho nó có muốn xáp tới gần mấy đứa, mấy đứa cũng đừng để ý nó, nhất là đừng có hút