Chân Lý Tình Yêu
Đêm thu, yên tĩnh lạnh như nước.
Trong phòng ăn, hai người an lặng yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ăn cơm tối.
Cố Noãn Phong liên tục không nói gì, Diệp Thanh Thành thông minh đương nhiên không sẽ chủ động mở miệng hỏi thăm, buổi chiều sau khi nghe điện thoại của nàng, hắn suy nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, xấu nhất là nàng sẽ nhắc lại chuyện cũ, lần nữa đề xuất ý muốn rời xa hắn
Trí nhớ thống khổ luôn như hình với bóng, ngày đó lúc nàng xin hắn thành toàn cho nàng, tựa như cầm trên tay một con dao sắc hung hăng đâm vào trong tim của hắn, không cho hắn kịp tránh né mà vô tình đâm xuyên vào khiến cho hắn đau nhức.
Có ghen ghét, có hâm mộ, càng có thống khổ mà người khác không cách nào nhận thức được. Những năm qua, vô luận hắn thật lòng đối xử với nàng như thế nào, nàng vẫn khư khư cố chấp giữ lấy tình cảm ban đầu, hắn hi vọng mình chính là người nàng giữ ở trong lòng kia, là người nàng muốn cùng cả đời kia, mặc dù biết rõ cái ý nghĩ này quá xa xỉ gần như là một điều vô vọng.
Món ăn rất thơm, hương thơm cùng khổ sở nhàn nhạt quấn quanh tại đầu lưỡi, hương vị hỗn hợp đánh thẳng vào trong lòng Diệp Thanh Thành. Không phải là thức ăn chín đi mua về, không nghĩ tới dĩ nhiên là do nàng động thủ làm, chè hạt sen bách hợp, cây dẻ mộc nhĩ gà cùng rau cải thảo xào nấm hương, hai món ăn, một nấu một xào, phối hợp với bát cháo thơm ngát.
Bất giác liền cảm thấy có một nỗi cô đơn mất mác, xem ra khi không có sự chiếu cố chăm sóc của hắn, sau này nàng vẫn có thể sinh hoạt rất tốt. Ánh mắt chớp động, trong con ngươi đen của Diệp Thanh Thành không khỏi ám chìm xuống vài phần.
Diệp Thanh Thành trầm mặc hồi lâu làm cho Cố Noãn Phong ngồi ở phía đối diện hắn lo lắng trùng trùng, hắn đến đây, mặc dù cái gì cũng không có hỏi, nhưng gương mặt ủ dột vẫn khiến cho nàng không thể thả lỏng được, ngước mắt nhìn xem mái tóc ngắn gọn gàng của hắn dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn đèn phát ra nhu nhuận sáng bóng, sâu trong đáy lòng Cố Noãn Phong không khỏi rấy nên từng đợt rung động. Haiz, thật hoài niệm cái người Diệp Thanh Thành luôn sủng ái nàng kia a!
Ngoáy ngoáy cháo trong bát sứ, thế nào cũng phải xin lỗi hắn vì hành vi vô trách nhiệm nàng đã từng làm trước đấy, lúng túng mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
Diệp Thanh Thành hít vào một hơi, đôi mắt thâm u như đầm mực nhìn qua không thấy đáy, Cố Noãn Phong cho rằng hắn không nghe rõ, giọng nói nâng cao lên một chút, lời nói cũng so với vừa rồi có trật tự rõ hơn: "Thanh Thành, thực xin lỗi!"
"Em có biết hay không, tại trong thế giới của hai người ba chữ \' thực xin lỗi \' này là câu mà người kia không muốn nghe thấy nhất, bởi vì nó đại biểu cho người bị thương hại và bị cô phụ (phụ lòng)." Diệp Thanh Thành cực lực muốn che giấu tâm tình của mình, trong giọng nói có sự rung động không dễ dàng phát hiện ra, một đôi mắt như Hắc Diệu Thạch khiến cho Cố Noãn Phong không thể nào nhìn thấu.
Diệp Thanh Thành tỏ vẻ xa cách với vẻ mặt bị thương, Cố Noãn Phong nhìn thấy mà đau lòng cực kỳ, nàng tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy, khiến cho hắn đau khổ như thế còn không cảm giác được gì? Từ bao giờ trong đôi mắt trong suốt như nước của hắn lại có thứ mà nàng không nhìnthấu?
"Thanh Thành, chúng ta lại bât đầu một lần nữa được không?"
Diệp Thanh Thành tay run lên, "Cạch!" một tiếng, chiếc đũa rơi xuống trên sàn nhà, thân thể hắn cứng ngắc không nhúc nhích ngồi im, chỉ có lồng ngực bởi vì trái tim kịch liệt đập lên mà khẽ phập phồng.
"Liền bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ giây phút này được không?" Cố Noãn Phong đỏ vành mắt chạy tới ôm lấy eo Diệp Thanh Thành, đem mặt dán chặt vài trên lưng của hắn.
Âm thanh nghẹn ngào của Cố Noãn Phong xuyên thấu qua lưng Diệp Thanh Thành rõ ràng từng chữ truyền đến, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương ôm chặt eo của hắn, giờ khắc này máu trong toàn thân hắn bỗng chốc như vui mừng hát lên, phảng phất như chớp mắt đã tìm được một niềm an ủi rồi.
"Xin chào, tôi là Cố Noãn Phong, gần hai mươi lăm tuổi, nhân viên tư vấn của viện tư pháp, chuyên môn chịu trách nhiệm tư vấn hôn nhân."
Sắc mặt trầm trọng của Diệp Thanh Thành, dường như được một làn gió ấm thổi đến liền mây tan trời sáng, dần dần toả ánh hào quang. Đôi mắt hắn nửa rủ xuống, che giấu gợn sóng: "Xin chào, tôi là Diệp Thanh Thành, sắp bước sang tổi ba mươi, là bác sĩ đã kết hôn, rất cần một vị nhân viên tư vấn hôn nhân có trách nhiệm, giàu lòng nhân ái đến cứu vãn hôn nhân của tôi."
"Thanh Thành, anh đồng ý bắt đầu lại lần nữa với em sao? Anh đã tha thứ cho em - -" ý tứ của hắn có phải là tha thứ nàng hay không? Cố Noãn Phong vui vẻ từ phía sau đi vòng qua trước người hắn, chuẩn bị sà vào trong ngực của hắn.
Đang khi sắp bổ nhào vào trong ngực hắn, vẻ mặt Diệp Thanh Thành giữ kín như bưng nhẹ nhàng đẩy ra nàng, nếu như Cố Noãn Phong không phải bởi vì bị giật mình lùi lại vài bước, sẽ không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua rồi biến mất khóe miệng của hắn.
"Anh còn không chịu tha thứ cho em?" Trong đôi mắt của Cố Noãn Phong dâng lên đám sương mù mông lung, nước mắt rưng rưng sắp trào ra.
Trong lòng Diệp Thanh Thành đã sớm bốc lên vui mừng như bong bóng xà phòng lấp lánh rực rỡ hoa mỹ, một cái tay của hắn lặng lẽ trượt đến dưới bàn cơm, dùng sức véo chân của mình, đau, thật đúng là không phải đang nằm mơ, Noãn Phong của hắn khi nào thì cũng sẽ dùng dáng vẻ này để yêu cầu mình phải quan tâm tới nàng, cảm giác này rất tuyệt.
Khẩu vị của hắn trở nên vô cùng tốt, trên mặt lại hết sức tỏ vẻ như không có chuyện gì nói với Cố Noãn Phong: "Có cái gì chờ ăn xong rồi nói sau, thức ăn đều rất ngon, không thể lãng phí."
Cố Noãn Phong không đợi được, vạn nhất hắn ăn xong rồi bỏ đi thì làm sao bây giờ? Thời gian càng kéo dài, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng lúc càng xa, nếu không phải sợ biểu hiện quá thân mật với hắn, hắn sẽ hoài nghi, nàng thật muốn giật ra cuống họng hét lớn một tiếng: Thanh Thành, em yêu anh!
Nàng hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Thanh Thành, có phải anh không còn yêu em hay không, cho nên không muốn cùng bắt đầu lại lần nữa với em?"
"Dù cho anh có phủ nhận, nhưng mà, đã từng yêu em, anh còn có thể yêu ai đây?" Hắn chỉ yêu cái người phụ nữ đã in dấu thật sâu vào trong cuộc đời của hắn này thôi.
"Nếu như anh còn yêu em, vậy thì vì sao anh đẩy em ra?" Nếu đã yêu em, vì dao còn muốn đẩy ra, đây là cái đạo lý gì? Cố Noãn Phong ủy khuất móp méo miệng, nước mắt kìm nén nửa ngày rốt cục ào ào đổ xuống.
"Bây giờ chúng ta cần phải giữ một đoạn khoảng cách." Bộ dáng nàng ủy khuất khóc thút thít, Diệp Thanh Thành nhìn thấy liền mềm lòng, thật là muốn siết chặt nàng vào trong lòng, hôn toàn thân cái tên vô lại không có lương tâm làm cho hắn nhớ đến đau đớn này.
Hắn không thể không dùng lý trí siêu cường khắc chế, không phải sợ lại đâm đầu vào sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ là sợ lại đến một lần nữa, nếu như cuối cùng vẫn là tan thành bọt nước, hắn sẽ bị tức giận đến hộc máu mà chết. Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể nhìn thấy nàng nữa.
"Tại sao phải giữ một khoảng cách? Chẳng lẽ là bởi vì em nói xin lỗi không đủ chân thành?" Nữ nhân luôn có bản năng cậy sủng sinh kiêu, Cố Noãn Phong biết Diệp Thanh Thành còn yêu mình, sức lực lập tức tràn trề, suy nghĩ một chút, cố ý cọ đến trước người của hắn, vừa khóc vừa nói.
Đã từng có một phần tình yêu chân thành đặt ở trước mặt của em, em không biết quý trọng, chờ lúc em mất đi em mới hối hận không kịp, trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu như ông trời đã cho em thêm một cơ hội làm lại lần nữa, em sẽ đối với anh nói ba chữ: \' em yêu anh \'. Nếu như nhất định phải gia hạn cho phần tình cảm này, em hy vọng là một vạn năm."
"Haiz, Noãn Phong, tại sao em có thể lấy trộm lời kịch của