Vừa Gặp Đã Yêu
"Noãn Phong, ngồi im đừng động đậy, để cho anh hảo hảo mà nhìn em một chút." Ngồi đối diện với Cố Noãn Phong, giọng nói của Diệp Thanh Thành nhu hòa như nước, đáy mắt đen nhánh đều là liên miên bất tận vui vẻ.
Ánh mắt ôn nhu lưu luyến của Diệp Thanh Thành dường như có vô số cây dây leo, triền miên, từng sợi, từng tầng một, đan xen quấn quýt mà đem trái tim của Cố Noãn Phong cùng trái tim của hắn chặt chẽ bện chặt vào nhau, tình yêu xoay quanh ở trong lòng hai người như dòng nước cuồn cuộn liên miên bất tận, mãnh liệt bành trướng chảy trong huyết mạch.
Mười giờ tối, khoảng thời gian này trên chuyến tàu điện ngầm số 3 hành khách có vẻ thưa thớt, đến trạm dừng này, co một cặp tình nhân khác đi xuống, trong toa xe chỉ còn lại bọn họ ngồi đối diện nhau, si tình nhìn nhau.
"Noãn Phong, em nhìn thấy anh không?" Diệp Thanh Thành chuyên chú ngưng mắt nhìn Cố Noãn Phong ngọt ngào linh động, đáy mắt lóe sáng dị thường lưu quang dật thải (màu sắc tươi sáng), giống như những chấm nhỏ lập loè.
"Một cái người sống to lớn đập vào mắt như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó khăn." Cố Noãn Phong nhìn Diệp Thanh Thàn mặt mày cười đến tao nhã, làm sao lại có gương tươi mát lịch sự tao nhã như thế này, nàng không tự chủ được liền bị hoảng hốt.
Xe hơi bởi vì buổi trưa hai người đi bộ trở đến bệnh viện, bây giờ còn đang ở bãi đậu xe của nhà hàng, ra khỏi Diệp gia, hắn nắm tay của nàng kề tai nói một câu: "Noãn Phong, chúng ta ngồi tàu điện ngầm về thử đi." Vì thế nàng liền phu xướng phụ tùy theo sát cước bộ của hắn lên tàu điện ngầm. Mặc dù trong lòng không hiểu tại sao phải bỏ gần cầu xa không thuê xe mà ngồi tàu điện ngầm, nhưng có hắn đi cùng, như thế nào đều được.
Cho rằng khi lên tàu điện ngầm, vẫn sẽ như vừa rồi dọc theo đường đi chặt chẽ khăng khít kề cận gắn bó bên nhau, trên đoàn tàu đang nhanh chóng đi về phía trước, lẳng lặng hưởng thụ thế giới riêng của hai người, ngọt ngào khó tả, ai ngờ hắn lại cười mà không nói ngồi vào phía đối diện với nàng, chẳng lẽ nghĩ khoảng cách sinh ra cảm xúc tuyệt hơn?
"Noãn Phong - - "
Âm thanh tinh khiết cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Noãn Phong, thanh âm kia nghe có chút hương vị khó tả, hình như đó là sự ủy khuất, hoặc là cảm thán.
"Đã từng ở chỗ này, vị trí này, em chưa từng thấy anh ngồi ở đây?"
Ngồi ở đối diện tóc quăn ngọt ngào Cố Noãn Phong, tại trong mắt Diệp Thanh Thành dần dần biến thành nữ sinh tóc ngắn ngẫu nhiên gặp nhiều năm trước, khi đó nụ cười chân mày đều tràn đầy hơi thở thanh xuân bức người, đôi mắt sáng long lanh giống như lưu ly đen, phảng phất như biết nói, linh động vụt sáng vụt sáng, suýt nữa làm hắn choáng váng khi vô tình ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Tựa như có cổ lực lượng vô hình dẫn dắt hắn, hắn rốt cuộc không dời mắt ra được, nhất cử nhất động của nàng, đều khiến tim hắn rung động. Hành động cong khoé miệng lên nhìn quảng cáo trong xe của nàng, cử chỉ ngáy mắt xoa bóp ngón tay mờ ám đáng yêu của nàng, khi nàng ảo não nhíu mày lúc lật tìm thứ gì đó trong túi xách... Cả một đônga hình ảnh trong nháy mắt tựa như ảnh chụp bị hắn lưu giữ lại dưới đáy lòng.
Một người mẹ trẻ tuổi ôm con lên xe, nàng đứng lên nhường chỗ ngồi, khi người mẹ đó bảo đứa bé ngọt ngào nói cám ơn tỷ tỷ làm cho nụ cười tinh khiết của nàng thêm phần thẹn thùng đỏ ửng cả mặt lên, nàng thẹn thùng lè lè cái lưỡi phấn hồng ra, đôi mắt đen như lưu ly kia cười đến cong cong như trăng lưỡi liềm.
Sau cùng là một cái lơ đãng mỉm cười, cứ như vậy không đề phòng tiến đụng vào đây mắt đã sớm bị động tâm với nàng của hắn, mọi âm thanh đều biến mất, thời gian tựa như dừng lại trong thời khắc đó.
"Noãn Phong, em không có trông thấy anh, nhưng anh nhìn thấy em." Ánh mắt trong suốt của hắn mang theo tình yêu cuồng nhiệt, "Chính là tại nơi này, lần đầu tiên anh nhìn thấy em."
"Thanh Thành, kia là lúc nào? Em còn tưởng rằng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là tại Hội hữu ãi lễ Giáng Sinh, anh ngồi ở trên sân khấu vô cùng ưu nhã đàn Piano."
Diệp Thanh Thành ngồi vào bên cạnh nàng, cầm tay của nàng lên, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay: "Đó là lần thứ ba anh nhìn thấy em, khi đó là đã rất lâu sau khi anh tìm em, không nghĩ tới em sẽ đến học ở Đại học Tân Đại." Không tin có thể gặp lại nàng, lúc ấy hăn kích động đến mức đàn sau rất nhiều âm phù, về sau còn bị Tần Thương cùng Chu Tử Khanh nhạo báng thật lâu.
Lúc biết được tên củ nàng, hắn cảm thấy người cũng như tên, Noãn Phong, đúng là như một luồng gió ẩm thổi vào trái tim hắn, bởi vì quá mức ấm áp, hắn từ đó đầy cõi lòng mong đợi.
Đầu ngón tay được phủ kín bởi các nụ hôn, cảm giác tâm mê ý loạn lại yếu mềm tê dại, Cố Noãn Phong cắn môi dưới, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Kia lần thứ hai là lúc nào?"
"Lần thứ hai vẫn là ở nơi này." Hắn liên tục không dám đi tới cùng nàng nói chuyện, sợ đường đột làm lưu lại ấn tượng xấu. Đúng lúc hắn lấy hết dũng khí muốn tiến lên cùng nàng nói chuyện, nàng lại xuyên qua chen chúc bức tường người, đến trạm xuống xe.
"Nhưng mà em ngoại trừ đi tham gia hoạt động xã hội thực tế, rất ít khi ngồi tàu điện ngầm, em học trung học cũng ở gần nhà, bình thường mua sách cái gì đều là đi xe đạp." Cố Noãn Phong trong lòng rung động không thôi, nỗ lực tập trung trí nhớ, nhớ lại mấy lần ngồi ngồi tàu điện ngầm it ỏi, nghĩ tại sao lại không nhìn thấy hắn, phải nói người này rất dễ làm người khác chú ý.
Diệp Thanh Thành thở dài trong lòng, đem ngón tay của nàng lại hôn cắn thêm mấy cái, không trách được về sau ở trong xe điện ngầm muốn ngẫu nhiên gặp lại lẫn nữa mà rốt cuộc mãi không gặp được, muốn tìm nàng ngay cả cái tên cũng không có, mà ngay cả Chu Tử Khanh đều nói hắn dại dột như con lừa, không biết len lén chụp tấm ảnh sao, ít nhất cũng có thể làm cái thông báo tìm người.
Nhưng mà khi đó hắn còn có năng lực tư duy bình thường sao? Chu Tử Khanh chính là điển hình đứng nói chuyện không đau thắt lưng. (Giống như nói chuyện giật gân, nói bừa)
"Bình thường anh đều ngồi tàu điện ngầm đi học sao?"
Diệp Thanh Thành con mắt ánh sáng loe lóe, buông ngón tay nàng xuống, tranh thủ khi tàu điện ngầm chạy vào đường hầm đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên môi của nàng, ôn nhu đè nặng cánh môi hồng phấn, lưỡi từng chút tỉ mỉ phác hoạ đôi môi của nàng.
Diệp Thanh Thành làm sao có thể sẽ nói cho nàng biết, hắn cũng rất ít ngồi tàu điện ngầm, ngày hôm đó buổi trưa làm do mẹ an bài cho hắn một lần thân cận, lúc ra cửa không biết tại sao trước khi đi lại quên mang chìa khóa nhà cùng với chìa khóa xe. Cũng chinha bởi lý do