Lốp Xe Dự Phòng
Lâm Hiếu Quân cực kỳ hận Diệp Thanh Thành đang ngồi dựa ở trên ghế sofa thản nhiên thưởng thức trà, nhìn như vĩnh viễn đều tỉnh táo lạnh nhạt, mấy lần tiếp xúc cũng luôn bày ra bộ dáng mà hắn không thể nhìn thấu, cái loại bình thản như đã tính trước đó làm cho hắn nhìn đến nhàm chán.
Giờ phút này trong lòng hắn cuồn cuộn nổi lên cơn tức giận khó mà kìm nén được, dôi mắt đào hoa đi lòng vòng, đang nghĩ cách như thế nào cũng phải cho Diệp Thanh Thành không thoải mái một chút, kích thích hắn một chút, xem xem sau vẻ mặt lạnh nhạt kia có phải hay không cũng sẽ cất giấu một vẻ mặt khác.
"Diệp Thanh Thành, tôi nghĩ anh cũng không giống người không giữ lời hứa, cho nên hôm nay chỉ là muốn nói trước với anh một tiếng, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ dẫn Noãn Phong đi." Hắn đã lên kế hoạch tốt lắm, chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, sẽ dẫn Cố Noãn Phong rời đi Tân Thành, đem tổng bộ của tập đoàn dời đi nơi khác.
Diệp Thanh Thành không nói một lời chỉ uống trà, đáy mắt đen như mực ẩn ra một tia không nhanh, nhìn kỹ lại thâm thúy không gợn sóng.
"Đi? Định đi đâu?"
"Thực xin lỗi, đây là việc riêng của tôi cùng Noãn Phong, không thể trả lời."
"Anh thật đúng là hồ đồ, Noãn Phong là vợ của tôi, tôi có quyền biết rõ." Diệp Thanh Thành nhìn thẳng vào Lâm Hiếu Quân ngồi ở phía đối diện trên ghế sa lon, trên mặt có nhàn nhạt ý cười trào phúng.
"Diệp Thanh Thành, anh sẽ không thật sự định không giữ chữ tín đấy chứ?" Lâm Hiếu Quân quýnh lên, thân thể tự giác nghiêng về phía trước.
"Thật ngại quá, tôi không nhớ rõ từng hứa hẹn với anh cái gì, tại sao lại nói là không giữ chữ tín?"
"Nếu anh thật sự đã quên vậy tôi liền nhắc nhở anh, anh đã từng đã đáp ứng tôi rằng sẽ tôn trọng bất kỳ quyết định gì của Noãn Phong, mặc kệ khi nào và dưới tình huống nào, chỉ cần chính miệng cô ấy nói muốn rời đi, anh đều sẽ buông tay, cho cô ấy tự do."
"Chắc hẳn anh đã nhầm lẫn ở đâu, đó là lời hứa dành cho tình yêu với cô ấy, cùng anh không quan hệ gì." Diệp Thanh Thành rũ mí mắt xuống uống trà, che lại đáy mắt bắt đầu dấy lên sóng ngầm.
"Được, bây giờ tôi cũng không có mất công cùng anh tranh luận có quan hệ với ai, anh chịu thừa nhận có chuyện như vậy là được, thế nên đã đến lúc anh buông tay." Lâm Hiếu Quân đè ép cơn tức, sắc mắt vốn đã trắng nõn lại càng có vẻ trắng bệch hơn mấy phần, một đôi mắt tràn đầy lệ khí chết chóc nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thành.
"Lâm Hiếu Quân, tôi thật đúng là không hiểu, vợ chồng chúng tôi đang rất tốt, tại sao tôi phải đối với Noãn Phong buông tay? Còn nữa, hành vi của anh hôm nay thật sự là quá buồn cười, một ngoại nhân dựa vào cái gì khoa tay múa chân vào chuyện của vợ chồng chúng tôi?"
"Có lẽ Noãn Phong còn chưa nói với anh, cô ấy đã quyết định rời khỏi anh, trở lại bên cạnh tôi. Hơn nữa tôi không là người ngoài, tôi là người mà cô ấy vẫn luôn yêu, người sẽ sống với cô ấy suốt quãng đời còn lại." Lời này Lâm Hiếu Quân nói rất có thứ tự, mặc dù trong lòng không dám chắc chắc như lúc ban đầu, nhưng vẫn có thể chọc tức Diệp Thanh Thành giúp cho trong lòng hắn thoải mái hơn. Hắn muốn nhìn một chút Diệp Thanh Thành còn tiếp tục bình tĩnh thế nào.
"Thật sự là đáng tiếc, chắc hẳn anh còn không biết, ba ngày trước tôi đã chủ động ly hôn, nhưng mà cô ấy không đồng ý."
Sắc mặt Lâm Hiếu Quân thay đổi trong nháy mắt, trở lên xanh mét. Nghĩ đến Cố Noãn Phong ngày đó nói cho hắn biết có việc gấp, lúc tới, trên tay hinh như có cầm một tờ giấy, nhưng mà lúc ấy hắn chỉ lo diễn tuồng vui làm cho nàng tạm thời rời đi mình, liền lo lắng càng kéo dài sẽ khiến nàng rước lấy phiền toái.
"Anh nói là... Sẽ không phải tờ giấy kia đấy chứ?" Chẳng lẽ đó là đơn thoả thuận ly hôn? Hắn đã vô tình bỏ lỡ cái gì?
"Đúng vậy, cho nên tôi liên tục hết lòng tuân thủ lời hứa với cô ấy." Diệp Thanh Thành lắc cái ly trên tay theo vòng tròn, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, "Tôi nghĩ giữa tôi và anh sẽ không còn chuyện gì khác để nói chuyện với nhau, tôi xin phép đi trước."
Không khí lập tức trở nên đè nén ngột ngạt.
Lâm Hiếu Quân nóng lòng muốn hút thuốc để ổn định một chút những suy nghĩ lung tung trong đầu. Châm một điếu thuốc, mạng mẽ hít hai hơi, nhìn thấy Diệp Thanh Thành đang đứng người lên khẽ nhíu mày, hắn liền nghĩ đến Cố Noãn Phong cũng không thích thấy hắn hút thuốc, mỗi lần nhìn thấy cũng sẽ cười lấy đi điếu thuốc trên tay hắn, dụi tắt: Hiếu Quân, hút thuốc có hại cho sức khỏe đó, phải giữ gìn thân thể, chờ khi chúng ta lớn tuổi anh mới có thể theo giúp em đi leo núi xem trời chiều...
"Đợi chút!" Lâm Hiếu Quân lên tiếng gọi lại Diệp Thanh Thành, "Tôi là vì một ít chuyện không muốn liên lụy đến Noãn Phong, cho nên..."
Hắn cảm giác trong lòng treo lơ lửng một tia thấy không rõ sợ hãi, có cái gì đó nghẹn trong cổ họng khién cho nói lời nói có phần nghẹn ngào, hắn dừng một chút: "Là tôi khiến cho cô ấy thương tâm, ngày đó khi tôi nhìn thấy cô ấy nhảy vào sông Đào Hộ Thành, thấy anh ôm cô ấy lên, nhưng là tôi... Cho nên, Diệp Thanh Thành, xin anh giúp tôi chăm sóc cho cô ấy thật tốt, chờ tôi giải quyết mọi chuyện cần thiết, tôi sẽ dẫn cô ấy đi. Mà anh, tôi sẽ cảm kích cả đời."
Diệp Thanh Thành định đứng lên vừa nghe thấy nhe vậy, người tựa hồ như tiến vào hầm băng, từ đáy lòng lạnh thấu đến mũi chân. Một cái tay chống lên lưng ghế sô pha, quả nhiên, hắn liên tục không hỏi Cố Noãn Phong là vì cái gì lại luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, nhưng cũng đoán được tám chín phần là có quan hệ với Lâm Hiếu Quân. Nhưng mà khi thật sự nghe được đáp án, biết rõ kết quả, vẫn khiến cho trong lòng của hắn lạnh như tro tàn.
"Ha ha ha - -" Diệp Thanh Thành khó được đột nhiên cất tiếng cười to: "Lâm Hiếu Quân, tôi thật đúng là không hiểu anh dựa vào đâu mà tự ý quyết định, tôi là chồng của Noãn Phong, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của tôi, chỉ là anh sẽ không còn có cơ hội dẫn cô ấy đi, có lẽ cho đến bây giờ tôi sẽ bảo con của chúng tôi gọi anh một tiếng thúc thúc."
Diệp Thanh Thành xoay thân thể lạnh như băng đi, trấn định nện từng bước chân vô cùng ưu nhã đi ra ngoài.
"Diệp Thanh Thành! Mặc kệ tới khi nào, chỉ cần tôi muốn dẫn Noãn Phong đi, cô ấy nhất định cũng sẽ không chút do dự đi theo tôi, hơn nữa chỉ cần là do cô ấy sinh, tôi không ngại có sẵn con trai." Lâm Hiếu Quân trong mắt lệ khí mọc thành bụi, sợ hãi, hoảng loạn cùng không cách nào biết trước kết quả đều làm cho hắn bắt đầu tần lâm vào tâm tình mất khống chế biên giới.
"Giữ lại một người không yêu mình ở bên người, anh không biết là rất thống khổ sao?"
Diệp Thanh Thành dừng chân ở ngoài cửa phòng, nghiêng