Điều Quý Trọng Duy Nhất
Trở lại khách sạn, phát hiện khách sạn mang cho bọn họ bánh ngọt cùng sâm banh, trong phòng dành cho tuần trăng mật lại càng thêm vài phần lãng mạn.
Cố Noãn Phong như con mèo tham ăn tỳ cằm lên bàn ăn, nhìn chằm chằm bánh ngọt, hai mắt toát ra rất nhiều ngôi sao nhỏ: "Thanh Thành, nó để tới ngày mai sẽ bị hỏng. Nếu không ăn sẽ lãng phí." Nàng tựa hồ rất rối ren.
"Vậy thì ăn đi." Diệp Thanh Thành sủng ái nhéo cái mũi nhỏ của nàng, thật là một đứa bé tham ăn.
Ánh sáng của những ngôi sao sáng chói chiếu vào cửa sổ trên ban công, hai người ôm ấp trên một cái ghế nằm, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Diệp Thanh Thành một tay đem Cố Noãn Phong co lại vào trong ngực, tay kia thỉnh thoảng cầm một miếng bánh ngọt nhỏ đút cho nàng.
"Thanh Thành, em cảm thấy chúng ta thật hạnh phúc a!"
"Không, còn chưa đủ, Noãn Phong, anh không biết thế nào là đủ, đây chỉ là bắt đầu hạnh phúc của chúng ta." Diệp Thanh Thành đem thảm lông đắp ở trên thân hai người kéo lên. Con đường hạnh phúc còn rất dài, anh sẽ dùng hết sức mình cho em thật nhiều hạnh phúc, để em vĩnh viễn không hối hận gả cho anh.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hàm mút môi của nàng, vị rượu sâm banh trong khoang miệng của hắn giao hòa với hương vị ngọt ngào của sôcôla trong khoang miệng nàng, biến thành hương vị càng mê người, hạnh phúc ngập tràn.
***
Cố Noãn Phong bởi vì kỳ sinh lý không thể tắm bồn, chỉ tắm bằng vòi sen, dùng khăn lông lớn lau tóc ướt liền đi ra.
Sau khi tắm rửa mặt nàng trở lên hồng hào mềm mại, còn có một đầu tóc ướt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bao trong áo ngủ đỏ thẫm rộng thùng thình, quyến rũ khiến cho Diệp Thanh Thành nhìn thấy mà hầu kết lên xuống nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Bác sĩ cần có sự tỉnh táo cùng tự chế, hắn gần đây cơ hồ lúc nào cũng phải dùng đến, trong lòng âm thầm thở dài: "Đầu tóc không thể để ướt, nếu không dễ bị tích tụ hàn khí, đi, chúng ta đi xấy khô."
Ôm lấy nàng một lần nữa trở lại phòng tắm, đặt nàng ngồi ở trên bệ, Diệp Thanh Thành dùng máy sấy bắt đầu sấy tóc cho nàng. Chất tóc của nàng vừa mềm mại vừa óng mượt, xoa lên khiến cho tâm của hắn cũng đi theo mềm mại xuống, cảm giác trìu mến tại trong lòng lưu chuyển, lực đạo trên tay lại càng ôn nhu vài phần, sợ lúc sấy không cẩn thận kéo đứt tóc của nàng.
Cố Noãn Phong nghịch nút áo của hắn, cởi ra rồi lại cài vào, một mình tự chơi phi thường hào hứng.
Diệp Thanh Thành hôn "chụt " một cái trên mí mắt rủ xuống của Cố Noãn Phong: "Thì ra là bảo bối của chúng ta thích loại công việc cởi nút áo này a, vậy sau này việc này liền giao cho em."
Cố Noãn Phong nghe thế dứt khoát đem cúc áo trên cùng của hắn cũng cởi ra, bàn tay nhỏ bé tại trên ngực của hắn trái bóp phải bóp: "Em không chỉ thích cởi cúc áo, em còn thích bóp anh đấy."
Diệp Thanh Thành bị bàn tay nhỏ bé của nàng trêu chọc dấy lên mồi lửa trong lòng, nhìn xem cô gái nhỏ đang ngẩng đầu lên khiêu khích hắn, ở trong lòng vô lực rên rỉ.
***
"Em tạm nghe nhạc hoặc là xem ti vi, anh tắm xong sẽ ngâm chân cho em." Diệp Thanh Thành đem người gây chuyện ôm đi ra ngoài, thấy nàng cười đến mặt mày khom khom, xem ra hắn nhất định phải tắm nước lạnh.
Trong tiếng nhạc êm dịu, Cố Noãn Phong điều chỉnh đèn trong phòng tối đi, trông thấy trên tủ đầu giường có lư hương cùng tinh dầu, tiện tay liền nhỏ vài giọt, xoa bóp chốt mở, lập tức hương thơm của tinh dầu liền từ từ lan toả khắp phòng, Cố Noãn Phong nhàn nhã xem tạp chí, chờ Diệp Thanh Thành.
Cũng không biết đây là tinh dầu gì, hương thơm khác với các loại hoa hồng, cỏ Lavender, dầu sơn trà mà ở nhà hay dùng, nhưng mà trái lại rất dễ ngửi.
Diệp Thanh Thành tắm một trận nước lạnh, nóng bức trong người hạ nhiệt độ không ít. May khách sạn này cũng không phải đi quầy phục vụ mượn chậu nhựa, trong phòng liền có bồn rửa chân, hắn pha sẵn nước rồi ra khỏi phòng tắm đã cảm thấy trong phòng có mùi là lạ.
"Noãn Phong, em ngửi thấy được mùi gì sao?"
"Em đốt lư hương, rất dễ ngửi." Bộ dáng Cố Noãn Phong hai tròng mắt như nước, gò má ửng đỏ, sóng nước mênh mông làm cho khóe miệng Diệp Thanh Thành co quắp.
Nghĩ tới đây là phòng chuyên vì vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật chuẩn bị, hắn vội vã đi đến bên cạnh lư hương, cầm lấy tinh dầu vừa nhìn, quả nhiên là cái loại tinh dầu kết hợp với thuốc trợ hứng. Lần này cái vật nhỏ này xong rồi.
Tắt đi chốt mở, Diệp Thanh Thành bịt mũi, mở cửa sổ ra cho thoáng.
"Thanh Thành, làm sao vậy, tinh dầu không tốt sao?" Cố Noãn Phong thấy hắn bịt mũi mở cửa sổ, còn bật điều hòa chế độ quạt mạnh, vội vàng cũng bịt mũi hỏi.
"Không phải, nó rất tốt, là hoa thược dược với cỏ cổ vân, chỉ là không thích hợp để em dùng bây giờ." Hiện tại bịt mũi đã chậm, trong phòng hương vị nồng như vậy, chắc hẳn nàng đã nhỏ vào không ít giọt.
Diệp Thanh Thành nghĩ thầm, mình có thể tắm nước lạnh, nhưng mà nàng thì làm sao?
"Kia sẽ như thế nào đây?" Cố Noãn Phong bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không biết có phải hay không là do ăn nhiều bánh ngọt, trong người có chút bức bối, còn rất nóng, nghe hắn vừa nói như vậy chính là do tinh dầu này.
"Tại sao lại nóng như vậy, em không muốn ngâm chân." Nàng đem chân co lại, cắn môi, hai mắt hiện lên thần thái mông lung nhìn Diệp Thanh Thành, trong mắt hơi nước ướt át mờ mịt.
"Cũng chính là sẽ làm cho em hị hâm nóng một chút, vậy thì không ngâm chân, nhanh đi ngủ, ngủ thiếp đi sẽ không nóng nữa." Diệp Thanh Thành như dỗ trẻ con đem Cố Noãn Phong dụ dỗ lên giường ngủ.
Cố Noãn Phong làm như thế nào cũng ngủ không được, ở trên giường không an phận lăn qua lăn lại, không chỉ có cảm thấy hâm nóng, còn cảm giác bụng cũng bị thiêu đốt lên hỏa, khó chịu muốn bám lấy Diệp Thanh Thành. Thấy hắn hô hấp đều đều, nàng du chuyển đến leo lên trên thân thể của hắn, giờ khắc này nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều hơn.
Diệp Thanh Thành căn bản không có ngủ, nhưng cũng không dám lộn xộn, tận lực tránh xa nàng một chút, nghe thấy động tĩnh nàng lăn qua lăn lại, trong lòng cũng rất lo nghĩ. Khi nàng leo lên trên thân thể của hắn, ở trước ngực xoa bóp loạn xạ, hắn không có biện pháp tiếp tục giả vờ ngủ.
"Noãn Phong, còn thấy hâm nóng sao?"
"Hâm nóng - - Thanh Thành, tại sao hôm nay anh không ôm em ngủ? Em muốn anh ôm em một cái." Cố Noãn Phong làm nũng quấn quít lấy hắn, dưới ngọn đèn ảm đạm, ánh mắt của nàng mang theo dục niệm chờ mong, "Em muốn anh hôn em."
Cửa sổ không đóng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng