Tìm Được Đáp Án
Trái tim Lâm Hiếu Quân đều sắp nhảy vọt lên cổ họng, hắn đã không kịp đợi người tới đón hắn, chẳng quan đến quy định xe đua không thể ra đường cái, lấy một chiếc xe đua trong ga-ra liền phóng về phía vừa mới nhìn thấy Cố Noãn Phong mà đuổi theo.
Noãn Phong, tôi không cho phép em gặp chuyện không may, hiện tại tôi chỉ muốn em khỏe mạnh sống, như vậy là tốt rồi.
"Quân thiếu gia, chúng tôi đã tìm được, hiện tại xe xuất hiện ở đường Trường Thanh hướng lên tỉnh..."
"Các cậu lập tức đến đó trước, nếu có thể chặn được xe thì càng tốt, cô ấy không biết lái xe... Tôi lập tức tới..."
***
Đại Lưu không ngờ rằng Lâm Hiếu Quân khẩn trương lên sẽ nói năng lộn xộn như vậy, nếu như vị Cố tiểu thư kia thực sự không biết lái xe, vậy thì hậu quả sẽ thật đúng là làm cho người ta phải lo lắng, hắn không dám lười biếng chút nào, không ngừng thúc giục lái xe lái nhanh một chút.
Chiếc xe này của Lâm Hiếu Quân là xe thể thao có tính năng ưu việt, hiểu biết của Cố Noãn Phong về xe hơi chỉ dừng lại ở giai đoạn tập lái lúc học lái xe, hơn nữa nàng cũng chỉ lái qua loại xe chuyên môn dùng để huấn luyện học viên mới.
Xe để huấn luyện cùng loại xe thể thao cao cấp nhất này khi lái có cảm giác đúng là chênh lệch cách xa vạn dặm, đặc biệt là tính nhạy cảm của bộ ly hợp, chân phải Cố Noãn Phong toàn không khống chế được.
Còn bàn đạp chân ga thì nàng chỉ dùng trực giác mà đạp xuống, chỉ thấy "Vèo - -" một tiếng, xe thể thao tựa như mũi tên rời cung bay thẳng về phía trước, dọa cho Cố Noãn Phong phải ghì chặt lấy tay lái, hoàn hồn mới bối rối buông chân ra, giẫm lên thắng xe.
Tốc độ xe cấp tốc giảm đi làm cho nàng theo quán tính chúi về phía trước, nàng lại cuống quít buông thắng xe ra, giẫm lên bàn đạp chân ga, sau một loạt động tác giẫm đạp liên tiếp, xe thể thao lại bay nhanh xông về phía trước mà đi.
Lúc mới vừa lên xe Cố Noãn Phong cũng bởi vì khẩn trương, không biết đi tới chỗ nào, nắp xe mởi ra, hiện tại xe thể thao trong trạng thái phi nhanh lại thắng gấp, nàng căn bản cũng chẳng quan tâm đi tìm cái nút gì để đem nó đóng lại. Một luồng gió lạnh thổi đánh vào mặt của nàng, đầu tóc cũng bị thổi bay ra sau đầu, cái lạnh thấu xương làm toàn thân nàng đều ngăn không được run lẩy bẩy.
Nơi này đúng như là Lâm Hiếu Quân nói cho Cố Noãn Phong, quả là vùng ngoại thành xa xôi hẻo lánh, bốn phía không có bóng người, đường thì hiển nhiên mới làm không lâu, không có biển chỉ đường, cũng bởi vì thế, dưới tình huống lái xe mất khống chế nàng mới có thể vẫn bình an đi trên đường mà không xảy ra tai nạn gì. Chờ đến lúc rốt cục trông thấy vài chiếc xe ở đầu đường phía trước, nàng cũng đã tìm được cảm giác dưới chân, lái tạm ổn.
Không có bằng lái, không biết đường, mở nắp xe ra lại không đóng được. Cố Noãn Phong cảm thấy đã đi được rất xa, liền đem đèn báo hiệu trên xe mở ra, cẩn thận chậm rãi ngừng ở ven đường.
Nhập địa chỉ Chung cư Kim Đỉnh Hoa vào trên bản đồ hướng dẫn của xe hơi, Cố Noãn Phong phát hiện nơi này cách nhà nàng có hơn tám mươi km lộ trình, xác định xong phương hướng về nhà, nàng xuống xe chuẩn bị cản một chiếc xe hơi đi cùng hướng.
Một chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh đến phía trước không lâu liền khẩn cấp ngừng lại. Thân xe bất động một lúc, người ngồi trên xe không thể tin, dụi mắt nhìn lại qua kính chiếu hậu thấy nữ nhân ở ven đường.
Xe màu đen có rèm che lại nhanh chóng đi lùi về phía sau, một mạnh thối lui đến bên cạnh Cố Noãn Phong.
Có người nhiệt tâm phát hiện ra nàng sao? Dù chỉ là cho mượn cái điện thoại để cho nàng dùng một chút cũng tốt a.
Diệp Thanh Thành xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không kịp đống liền lao tới trước mặt Cố Noãn Phong, tại sao nàng lại ở chỗ này?
Khi Cố Noãn Phong mừng rỡ mở ra được đôi mắt bị gió cát làm cho hồng lên, nàng liền sợ ngây người.
"Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong vừa mừng vừa sợ, mặc dù không hiểu tại sao Diệp Thanh Thành lại có thể như kỳ tích xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng nàng rốt cục có thể an tâm, không cần phải tiếp tục khẩn trương sợ hãi.
Nàng như một đứa trẻ đáng thương nhào vào trong lòng Diệp Thanh Thành. Nước mắt như chuỗi hạt châu trong suốt bị đứt, chảy xuống rất nhanh.
Diệp Thanh Thành cởi áo khoác ra, đem toàn thân thấu lạnh của Cố Noãn Phong bao lấy ôm vào trong ngực. Sắc mặt trầm trọng của hắn, bởi vì tìm được nàng mà lập tức trở nên tươi sáng.
Diệp Thanh Thành không tin lời của Lâm Hiếu Quân, cho dù Cố Noãn Phong muốn rời đi hắn, cũng sẽ không bỏ đi mà không từ giã, lòng hắn nóng như lửa đốt gọi điện thoại di động cho nàng. Nhưng lại liên tục không có ai đón nghe, về nhà cũng không tìm được người.
Địa điểm Lâm Hiếu Quân nói chuyện điện thoại với hắn là ở Tân Thành, chứng tỏ người chưa ra khỏi Tân Thành. Vì vậy liền nhờ người bạn làm bên trung tâm bất động sản tra ra được tất cả địa chỉ bất động sản trên danh nghĩa của Lâm Hiếu Quân ở Tân Thành. Hắn đi tìm ở từng nơi, vừa rồi cũng đã đi qua nội thành, cuối cùng chính là mảnh đất Lâm Hiếu Quân mới mua cách nơi này không xa.
Mặc dù trong lòng đối với chuyện Cố Noãn Phong có tình cảm với ai nặng ai nhẹ không có lòng tin, nhưng trực giác Diệp Thanh Thành cho biết Cố Noãn Phong cũng không phải là tự nguyện đi cùng Lâm Hiếu Quân. Cho nên hắn muốn tìm nàng, nếu như hết thảy đều tốt, vậy thì hắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Cố Noãn Phong nháy nháy đôi mắt đẫm lệ, khóc không thành tiếng: "Thanh Thành, thiếu chút nữa em liền không thể gặp lại anh."
Diệp Thanh Thành thoáng buông nàng ra, đau lòng dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, nhìn xem bộ dáng nàng mút lấy mũi thẹn thùng, tâm tư đi lòng vòng, tâm tình âm u trong mấy ngày này lập tức trở thành trời quang mây tạnh: "Noãn Phong, em có thể nói cho anh biết, vì sao em lại khóc không?"
Cố Noãn Phong nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của hắn, nàng nghẹn ngào nói: "Em khóc là vì em nhớ anh, em nhớ nhà, Thanh Thành, hiện tại em muốn trở về nhà, lập tức trở về nhà, lập tức trở về nhà."
Diệp Thanh Thành cười vui vẻ: "Tốt, chúng ta về nhà."
Hắn ôm lấy nàng đi về phía xe hơi. Cám ơn trời đất, hắn đã tìm được nàng.
Chiếc xe đua đang lao nhanh bỗng thắng gấp, vang lên một hồi âm thanh chói tai do lốp xe ma sát với mặt đường, Lâm Hiếu Quân thật lâu ngưng mắt nhìn bọn họ, trong con ngươi đen nhánh như mực đậm che kín tuyệt vọng đau xót.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Hiếu Quân rốt cục hiểu, cuối cùng hắn vẫn để mất đi, cảm giác có cái gì đó mặn mặn chảy vào