Tuy rằng Lục Chi có một gương mặt làm người khác muốn khi dễ, nhưng Thi Cảnh Hòa thật chưa từng nghĩ tới khi dễ em ấy.
Mà rồi nàng lại vẫn làm như vậy, lúc ở bên nhau, thái độ của Lục Chi làm nàng có hơi giận, không vui, thậm chí biểu hiện ra ngoài mặt.
Tại sao chứ? Tại sao ngay cả câu thích chị mà Lục Chi cũng không chịu nói ra?
Kiểu như là nàng đã ép Lục Chi đến góc tường, nhưng Lục Chi như cũ "thà chết chứ không chịu khuất phục", vẫn cứ không nói thích nàng.
Thi Cảnh Hòa cũng có chút không hiểu nổi bản thân mình, cớ gì nàng phải khăng khăng muốn Lục Chi nói trước.
Lúc sau ngồi vào xe rồi nàng mới hiểu, đó là vì để Lục Chi nói thì nàng mới càng có cảm giác thành tựu, mặc dù nàng là người đã bật đèn xanh đủ loại để cho Lục Chi nói đi nữa.
Thi Cảnh Hòa lại bắt đầu cảm thấy mình âm hiểm, chính vì chưa thích Lục Chi tới mức quá nhiều, cho nên mới có đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Gặp La Mịch Mịch, lại cùng nhau ăn cơm, nàng hoàn toàn bỏ lơ Lục Chi ở một bên, sau đó nàng còn lừa Lục Chi, nói là muốn cùng La Mịch Mịch đi tản bộ.
Sao mình lại có thể hư như vậy chứ? Thi Cảnh Hòa không ngừng một lần tự hỏi.
Thẳng đến bãi đỗ xe, Thi Cảnh Hòa mới có tâm tình dỗ người, nhưng dáng vẻ Lục Chi nhấp môi quật cường lại làm Thi Cảnh Hòa đánh mất ý niệm này.
Thôi được, không nói thì không nói.
Thi Cảnh Hòa xuống xe rời đi, nhưng nàng không đi bao lâu là đã quay về.
Bởi vì nàng không yên tâm, nàng không biết Lục Chi đã tới bờ vực suy sụp hay chưa, hơn nữa càng khiến nàng lo lắng chính là, không biết nàng hành xử như vậy có làm Lục Chi nản lòng thoái chí hay không nữa.
Có người trời sinh không dễ biểu đạt tình cảm trực tiếp, nàng hẳn là nên sớm nghĩ đến, nhưng nàng vẫn là bức bách Lục Chi đến đường cùng.
Cũng may nàng đi trở về, nghênh đón nàng chính là tiếng khóc của Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa cảm thấy thực áy náy, tại vì nàng đã quá đáng, rõ ràng nếu nàng cứ bình thường mà nói thích Lục Chi, thì cục diện đã không phải như bây giờ, không phải sao?
Mà đương khi Lục Chi nói "Em xin lỗi", Thi Cảnh Hòa không thể không thừa nhận, trong lòng nàng giống như cũng đi theo rơi nước mắt.
Nàng áy náy nàng tự trách, bởi vì nàng đã "ra tay tàn nhẫn" với một cô gái tốt đẹp như Lục Chi.
Mang theo tâm tư ấy, Thi Cảnh Hòa ôm Lục Chi đi vào chung cư.
Trong lòng nàng đối Lục Chi như cũ thương tiếc không thôi, thậm chí cảm xúc càng biến chuyển ôn nhu, nàng ôm Lục Chi, nhẹ gọi "Chi Chi".
Thanh âm mang theo mười phần nhu tình, lúc gọi hai tiếng này, chính Thi Cảnh Hòa cũng phải ngạc nhiên.
Lục Chi thật đáng yêu a, bởi vì em ấy còn đỏ mắt giải thích cho nàng nghe tại vì sao không có lập tức nói thích nàng.
Thi Cảnh Hòa một mặt nghe Lục Chi nói, một mặt lại thấy trong lòng tựa như bị nhét thật nhiều kẹo bông gòn, đã mềm còn ngọt.
Có điều bạn gái nhỏ của nàng cũng thật là nhớ dai ——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng mà học tỷ, tới bây giờ chị cũng không có nói thích em."
Thi Cảnh Hòa cứng đờ, đây vốn là lời nàng nên nói, thế mà đến bây giờ vẫn chưa thẳng thắn nói ra.
Nàng biết mình không phải người tốt gì, xuất phát điểm cho việc nàng muốn ở bên Lục Chi chung quy vẫn là bởi vì đau lòng cùng thấy đáng thương.
Đã vậy lúc trước nàng còn tìm cớ cho bản thân, đi nói với Lục Chi là nàng sợ Lục Chi hiểu lầm, an ủi và tình yêu là khác nhau.
Sao có thể thế được? Mỗi khi Lục Chi nhìn nàng, tình ý trong đôi mắt thật rõ ràng, hai chữ "thích chị" giống như là được khắc trong mắt Lục Chi.
Chỉ có khi nhìn đến nàng, đôi mắt ấy mới đặc biệt lấp lánh sáng lên.
Thậm chí hành động đè Lục Chi nằm xuống cũng là đã trải qua tính toán, nàng muốn, muốn chính mình có thể lại lần nữa trêu chọc trái tim Lục Chi, làm Lục Chi kể từ giờ phút này, càng thêm yêu thích nàng.
Động tác của nàng đều là cố ý, tung hết chiêu dụ dỗ.
Cho đến khi Lục Chi hôn lên khoé môi rồi chuyển dần đến đồng điếu của nàng, Thi Cảnh Hòa mới cảm thấy chính mình thua hoàn toàn.
Tại sao chứ? Tại sao bạn gái mà nàng mới quen còn biết rù quến hơn cả nàng?
Hôn khóe môi hôn má lúm, so với hôn môi càng làm người kích thích.
Đang lúc ngây người, Thi Cảnh Hòa nghe thấy giọng nói mềm mại của Lục Chi: "Em siêu ngọt, là thật sự."
Là thật sự, Thi Cảnh Hòa đã chứng thực.
Đêm ấy, Lục Chi ngủ lại ở chỗ nàng, hai người cũng không làm gì khác, có lẽ vì đã trải qua một ngày mệt mỏi, cả hai đều thực mau vào giấc.
Mấy năm qua, Thi Cảnh Hòa chỉ ngủ cùng em gái mình, bởi vì Thi Kinh Lan lúc nhỏ rất sợ tối, có đôi khi mẹ lại không ở nhà, nàng phải chiếu cố Thi Kinh Lan.
Con nít lúc ngủ còn cọ quậy tới lui, Lục Chi thì khác, Lục Chi ở trong lòng nàng ngủ tới hừng đông, Thi Cảnh Hòa tỉnh dậy liền thấy em ấy.
Lông mi Lục Chi rất cong, hiện tại nằm gần thế này, Thi Cảnh Hòa xem đến càng rõ ràng.
Nàng thật nhàm chán a, Lục Chi còn chưa có tỉnh, nàng đành yên lặng đếm lông mi Lục Chi.
Đếm chính xác là không có khả năng, đếm một hồi Thi Cảnh Hòa chậm rãi kề môi đến gần.
Lục Chi đang ngủ say, tối hôm qua bởi vì khóc một hồi, cho dù là nhắm mắt cũng có thể nhìn ra đôi mắt có hơi sưng.
Ma xui quỷ khiến, Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng đem cánh môi dán lên mí mắt Lục Chi, hô hấp thật sự rất nhẹ, có lẽ nói là ngừng thở cũng không ngoa.
Một giây hai giây ba giây......!Thi Cảnh Hòa ở trong lòng đếm mười giây, mới dời đi cánh môi.
Nàng a, nàng thật sự rất thích đôi mắt Lục Chi, đặc biệt là khi đôi mắt ấy nhìn nàng.
Lục Chi vẫn còn chưa tỉnh, Thi Cảnh Hòa trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là hôn hôn đôi mắt thôi, vậy mà nàng cũng sợ Lục Chi phát hiện.
Các nàng đã là quan hệ tình lữ, làm cái gì cũng đều là hợp tình hợp lí, không phải sao?
Nhưng nàng chính là sợ hãi, cứ có loại cảm giác như mình đang làm chuyện xấu.
Bất quá, cơ hội để nàng có thể một lần nữa hôn lên mắt Lục Chi đến rất nhanh, bởi vì bạn gái nhỏ đáng yêu của nàng bị nổi mụt lẹo.
Thi Cảnh Hòa chưa từng bị cái này, nhưng cũng biết nó sẽ đau và ngứa, cho nên nàng đưa ra đề nghị giúp Lục Chi thổi thổi.
Kết quả, thổi thổi đến cuối cùng lại hôn lên mắt người ta.
Thi Cảnh Hòa:?
Nàng cũng thật không rõ chính mình rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng Lục Chi không có chút dấu hiệu chống trả nào, Thi Cảnh Hòa yên lòng.
Đưa Lục Chi đi bệnh viện xong, Thi Cảnh Hòa đi làm, chẳng qua ngồi làm mà hồn vía trên mây, ai kêu tối hôm qua nàng cùng Lục Chi đã xác định quan hệ là người yêu của nhau.
Tuy không cảm thấy mình thích Lục Chi dạt dào mãnh liệt gì, nhưng chuyện hai người bên nhau đã là sự thật, nàng cần mau chóng thích ứng.
Lúc sau tựa như những cặp đôi khác, trải qua từng ngày, hai người ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên hài hòa.
Bất quá Thi Cảnh Hòa rõ lòng mình, nàng biết mình đối với Lục Chi là tình cảm thế nào, vì muốn cho Lục Chi có cảm giác an toàn hơn, nàng không thể không biểu hiện tỏ ra là mình đang ghen.
"Em hẳn là nên xin lỗi, sao lại nói muốn tới xem mèo mà không phải muốn ở bên chị."
"Chị ăn dấm mèo, ăn cả tối rồi đó."
Thực tế rốt cuộc có ghen hay không, chỉ có chính Thi Cảnh Hòa biết rõ: Không có.
Nàng sẽ không vì một con mèo mà ghen, nhưng Lục Chi tin, hơn nữa còn chân thành mà nói ra suy nghĩ trong lòng cho nàng nghe.
Rồi tới lúc Lục Chi xém chút nữa hôn nàng, Thi Cảnh Hòa cũng không rõ bản thân đã nghĩ cái gì lúc ấy.
Nàng cũng chỉ là nhìn Lục Chi mà thôi, nhìn nhìn, Lục Chi càng dựa càng gần, Thi Cảnh Hòa đoán được là em ấy muốn hôn mình, không phải hôn khóe miệng cũng không phải hôn má lúm, mà là môi.
Cũng may em gái nàng xuất hiện kịp thời, nếu không nụ hôn đầu tiên của nàng không chừng sẽ bị phá mất.
Nàng không phải không nghĩ tới sẽ cùng Lục Chi phát sinh hành động thân mật, nàng chỉ là không nghĩ chuyện tiến triển nhanh đến thế, mặc dù cái người đầu sỏ dụ dỗ Lục Chi là nàng.
Nàng vẫn là thật xấu a, không muốn chính mình chủ động, muốn bị động một chút.
Nói thế nào nhỉ, nó giống như là làm như vậy thì áy náy trong lòng nàng sẽ giảm bớt đi chút ít, bởi vì hết thảy đều không phải nàng chủ động, không phải sao?
Nàng vẫn mải canh cánh chuyện mình không phải thật sự thích Lục Chi nhiều đến vậy, nhưng mà, một đoạn tình cảm, nếu là bắt đầu từ thương cảm, cũng không phải không thể, đúng không?
Nàng đối Lục Chi cũng không phải không có rung động, chỉ là nàng cảm thấy chính mình còn cần thêm thời gian để yêu Lục Chi.
Mà cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian, cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ để lại ảnh hưởng quá nhiều.
Thi Cảnh Hòa cũng nhiều lần nghĩ tới, lý do khiến nàng không thích đàn ông có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy bọn họ sẽ giống ba nàng, uống rượu về là sẽ đánh vợ đánh con.
Nàng không chán ghét đàn ông, ngược lại nàng còn có rất nhiều bạn nam, chẳng qua nàng vẫn là quên không được gương mặt dữ tợn của ba nàng năm đó.
Không cách nào tiếp thu, tâm tư đều đem hướng về những cô gái dịu dàng, kết quả Chung Niệm là một người như vậy.
......
Cho nên Thi Cảnh Hòa không tin tình yêu không phải không có nguyên do, nhưng dù là như thế, bởi vì Lục Chi xuất hiện, Thi Cảnh Hòa lại cảm thấy có vẻ bản thân mình chưa phải hết cứu.
Tim nàng nhiều năm qua chưa từng đập nhanh thế này, hiện tại bởi vì Lục Chi mà hoảng loạn không thôi.
Đặc biệt là khi Lục Chi kéo lên cổ áo len của nàng, hôn môi nàng cách qua lớp áo.
Căn bản không phải nụ hôn thật sự, không cảm thụ được độ ấm từ môi đối phương, nhưng Thi Cảnh Hòa lại bởi vì động tác này mà rối loạn tâm trí.
Nàng vốn biết Lục Chi giỏi gây thương nhớ, vậy mà tới khi Lục Chi làm ra hành vi như vậy, Thi Cảnh Hòa vẫn khó lòng thoát được.
Nhưng nàng vẫn giả bộ tỏ ra bình tĩnh, chờ Lục Chi rời đi rồi, Thi Cảnh Hòa lại không khỏi bắt đầu một lần nữa xem xét kỹ đoạn tình cảm này.
Nàng tựa hồ, bởi vì một cái hôn cách qua lớp áo mà đã thích Lục Chi nhiều hơn một chút, đến nỗi làm nàng muốn Lục Chi có thể có một tương lai thanh thản tốt đẹp hơn.
Đêm đó nàng liền liên hệ Khâu Vũ, nói ra chuyện mình và Lục Chi đang quen nhau.
Nếu lần trước rút gai còn để dấu vết ở trong lòng Lục Chi, vậy lần này nếu để Khâu Vũ trở về nói tiếng xin lỗi, những dấu vết kia có thể sẽ được vuốt phẳng hay không?
Biết được chuyện này, ngoại trừ kinh ngạc thì Khâu Vũ cũng không ý kiến gì thêm, cô cũng rất áy náy, năm đó cô nói Lục Chi đen đủi, những lời ấy có lực sát thương quá lớn.
Khâu Vũ thản nhiên mà nói cho Thi Cảnh Hòa, chính mình năm đó không có thích Lục Chi, bởi vì Lục Chi quá thích mình, cho nên mới đồng ý quen Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa nghe kể mà lông mày nhăn càng chặt, nếu không phải vì muốn trừ khử hết vết tích của Khâu Vũ trong lòng Lục Chi thì nàng đã không thèm tìm đến Khâu Vũ.
Nghe Thi Cảnh Hòa đề nghị, Khâu Vũ cũng không có suy nghĩ quá lâu, thật sự đồng ý về nước, nhanh chóng đặt vé máy bay.
Giờ thì tới phiên Thi Cảnh Hòa trở nên lo lắng, nếu Lục Chi đột nhiên gặp lại Khâu Vũ, phản ứng có khi nào không bình tĩnh được như nàng nghĩ hay không?
Nàng không nắm chắc, đặc biệt là khi nàng gọi cho Lục Chi không được.
Nàng lại nhớ tới hoàn cảnh khốn khổ của Lục Chi trước kia, vốn dĩ đang ở cùng chị em Chung Niệm thảo luận quá trình xin lỗi Lục Chi, nhưng nàng cũng phải gác lại mà lái xe trở về khách sạn.
Với tình huống này, nếu Lục Chi là bạn nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt, huống chi Lục Chi hiện