Ta biết, ta không nên do dự.
Bỏ lỡ cửa này là hết cơ hội, đây là lần thứ hai Thi Cảnh Hòa hỏi ta có muốn quà gì hay không, nếu ta một lần nữa trả lời là "Không", có khi Thi Cảnh Hòa sẽ block ta mất.
Bởi vì ta không cho nàng mặt mũi.
Nhưng ta.....thật sự không nghĩ muốn.
Thứ nhất, ta chưa thân thiết với nàng, tuy rằng nếu con đường theo đuổi thông thuận, ta cùng nàng sẽ càng quen thuộc, nhưng đó là chuyện sau này.
Thứ hai, ta không thích thiếu nợ người khác, cho dù chỉ là một món quà, người khác mua cho ta thì ta cũng sẽ mua một cái khác tặng lại, xem như có qua có lại, nhưng bản thân ta vốn không thích hành vi như vậy.
Ta căn bản không có ý định tiêu tiền nhưng lại không thể không bỏ tiền ra để thực hiện cái chuyện trao đổi quà này, nên ta cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng đối phương là Thi Cảnh Hòa, là đối tượng ta muốn công lược, ta nhất định phải trả lời "Muốn".
Bằng không, khả năng liền không có chương tiếp theo, nhiệm vụ của ta trực tiếp thất bại, công ty Đới Thịnh sẽ tìm người may mắn kế tiếp để theo đuổi Thi Cảnh Hòa.
Mi mắt rủ xuống, ta đang muốn gõ chữ trả lời, Thi Cảnh Hòa lại gửi tới một tin:【 xem ra vẫn là không muốn, vậy quên đi, ngủ ngon. 】
......?
Ta còn chưa trả lời mà!!
Nhưng có đôi khi chậm chạp không đáp lại cũng chính là một loại trả lời, cho nên nàng mới nhắn như vậy. Thôi được, coi như cho chuyện quà cáp này sang trang đi.
Trở lại vấn đề chính: Khi nào nàng về tới Vân Thành?
Ta đã nhắn hỏi, nhưng hơn mười phút trôi qua, ta cũng không nhận được trả lời.
Nàng không thèm để ý đến ta.
......
Được, vậy ta đi ngủ.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến bàn sách của ta, ba lá cờ thưởng treo ở cửa sổ cũng vì phơi dưới ánh mặt trời mà màu đỏ tươi đã chuyển thành đỏ sậm.
Ta chống thân thể lên, quơ tay lấy hai cái di động, kiểm tra xem có tin tức gì không.
Kết quả cả hai đều có, ta ngáp một cái, trước hết coi di động cá nhân.
Tạ Oánh nói nếu hôm nay ta có ra ngoài thì sẵn tiện ném túi rác, tối hôm qua cổ quên mất.
Ta nói tốt, đã biết.
Mạnh Nhất Sênh cũng gửi tin, nói hai ngày nay cổ vô cùng thèm đồ cay, hỏi ta khi nào có thời gian cùng nhau đi.
Ta nói có, ngày mai sẽ dẫn cổ đi.
Sau cùng...chính là tin nhắn của Thi Cảnh Hòa, chỉ có hai chữ ngắn gọn.
【 hôm nay. 】
Ta xoa đầu, cảm thấy chính mình còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chứ nếu không thì sao có thể không biết nên hồi phục thế nào.
Lại xem đến tin nhắn công việc, có khách hàng mới xin thêm bạn, cũng có khách hàng cũ hỏi ta có thời gian hay không.
Khách hàng cũ chính là người ta vừa kết thúc quan hệ yêu đương hai ngày trước - Tần Ất Văn, lần cuối là tin hắn đã chuyển khoản cho ta.
Hắn hỏi: 【 Lục Lục, anh có thể gia hạn hợp đồng không? 】
Ta:......
Ta nói thật, ta có chút không muốn lại nhận đơn này, bởi vì nó lưu lại bóng ma tâm lý, cái câu kia "Em nhìn xem bạn trai em có soái hay không" làm ta bị chấn động không nhẹ.
Đúng là kém 3 tuổi có khác, ở trong mắt ta, hắn ấu trĩ đến đáng sợ.
Tuy vậy ta không thể trực tiếp cự tuyệt, ta phải uyển chuyển, nên ta chỉ nói là hai ngày tới ta không có thời gian.
Mà ta đúng là không có thời gian, ta phải đi ăn đồ cay với Mạnh Nhất Sênh, còn phải đi gặp Thi Cảnh Hòa.
Nếu không gặp nàng, ta sợ nàng sẽ quên mất ta trông như thế nào, bởi vậy ta lập tức lấy di động gửi tin:【 vậy tối nay có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm không? 】
Đương nhiên vẫn là dùng chuyện của Kim Lâm làm cớ.
Ta làm sao lại tiêu chuẩn kép như vậy chứ? Một mặt cảm thấy không muốn tiếp tục diễn vai chị họ của Kim Lâm, trong lúc Kim Lâm cần được quan tâm yêu thương, ta liền tỏ ra lạnh nhạt. Sau lưng lại dùng thân phận chị họ Kim Lâm, tiếp tục lừa gạt chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình.
Nhưng hiện thực lại như gáo nước lạnh tát tỉnh ta, Thi Cảnh Hòa nói là tối nay nàng có việc, lại bổ sung một câu "Không cần".
Không cần mời nàng ăn cơm để bày tỏ cảm ơn, là ý tứ như vậy đó.
Ta:......
Được thôi, vậy ta không gấp, ta vẫn có chuyện để làm.
Buổi hẹn ăn cay cùng Mạnh Nhất Sênh vào ngày mai liền biến thành đêm nay, cổ vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn để chồng cổ chọn quán. Kết quả lại là quán của Bồ Hinh.
Vậy thuận tiện gặp luôn cả Bồ Hinh, vừa lúc chúng ta có một khoảng thời gian không gặp nhau.
Vẫn là căn phòng nhỏ kia, nhân số từ hai trở thành ba. Cả hai người họ quen biết nhau cũng bởi vì ta là bạn chung, huống hồ trước đó chúng ta đều học cùng trường.
Bồ Hinh một bên rót đồ uống cho ta một bên hỏi Mạnh Nhất Sênh: "Nhất Sênh hiện đang mang thai, thật có thể ăn cay sao?". Cổ đưa mắt nhìn Mạnh Nhất Sênh đang vùi đầu ăn, "Mình đang nghĩ có cần cho thêm nước vào trong chén thịt của bạn không, không thôi chồng bạn lại trách đồ ăn quá cay rồi để lại bình luận kém cho tiệm nhà mình".
Mạnh Nhất Sênh ngẩng đầu, miệng còn dính mỡ, cổ mở to