Hôm nay đã là ngày 26 tháng 9, một tháng trôi thật mau, ta hồi tưởng chuyện đã qua lại cảm giác như cái gì cũng chưa làm được.
Phía Đới Thịnh có lẽ cũng rất quan tâm tiến độ nhiệm vụ, 5 giờ chiều nay còn gọi điện cho ta hỏi tình hình.
Ta cười: "Tình hình cái gì cơ? Tôi không thấy chuyện này có tương lai gì hết".
Hiện giờ ta đang ở bên ngoài trường chờ Kim Lâm. Tối hôm qua con bé gọi điện nói nó không muốn về nhà sau khi tan học, hỏi ta có thể cho ở một đêm hay không, nó sẽ trả tiền phòng. Ta thở dài, tâm mềm nhũn đồng ý và tất nhiên là không thu tiền, lương tâm ta không cho phép thu tiền trẻ vị thành niên.
Ta không có nói bảng số xe, vì em ấy bảo lần trước đã nhớ kỹ rồi. Chậc, người trẻ có trí nhớ thật tốt, ta không so được.
Hai bên đường có nhiều xe đang đậu, đều là tới đón học sinh tan trường, đa số phụ huynh đều xuống xe đứng chờ.
Ta chỉ là chị họ giả, không cần phải theo trình tự chờ đợi nghênh đón như vậy đi. Đúng là một cái cớ hay để ta thoải mái ngồi trong xe.
"Nhưng mà theo tôi được biết...." Thanh âm Đới Thịnh trầm ổn truyền tới, "Cô đã thêm Wechat của Thi Cảnh Hòa, số điện thoại cũng có được, còn gặp mặt nhiều lần nữa".
"Đúng là vậy, nhưng tiến độ cơ bản vẫn là 0".
Đới Thịnh cười một tiếng, ta cảm thấy hắn đang cười nhạo ta, hắn nói: "Bất quá cũng không sao, Lục tiểu thư, nếu cô thất bại thì vẫn còn có người khác kế thừa nhiệm vụ này, tiền thì không mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác..." Ngữ khí của hắn chậm đều đều, "Cô nói có phải không?".
"......" Ta thật muốn nói cho hắn biết, giọng điệu của hắn lúc này chẳng khác gì mấy tên thái giám trong phim.
Nhưng ta nhịn xuống, ta ho khan một tiếng, đáp trả: "Vâng, tôi sẽ nỗ lực".
"Chúng tôi yên tĩnh chờ tin lành". Nói xong hắn cúp máy, để ta ở trong xe vò đầu ôm vô lăng.
Ta cầm chai nước lên uống, đưa tay quẹt đi vệt nước trên môi, nhấn mở khung chat cùng Thi Cảnh Hòa.
Khoảng cách từ lần trước gặp mặt lại qua hai ngày. Hai ngày này, chúng ta cũng không có gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào cho nhau.
Quả là điên cuồng ăn ý.
Thi Cảnh Hòa là người bị ta theo đuổi, ngoại trừ lần trước muốn thêm WeChat của ta để bàn công việc, thời điểm còn lại nàng tựa hồ đều không chủ động.
Lần đi công tác ở Liễu Thành cũng vậy, cũng là do ta để lại bình luận trước, nàng mới gọi điện cho ta, để rồi dây ra tùm lum chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn không nhịn được tự mắng bản thân lúc đó rảnh tay đi bình luận làm gì không biết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chuyện đó, ta cũng sẽ không biết được Thi Cảnh Hòa không phải mẫu thai solo. Nàng có ex, hơn nữa ex nàng còn đã kết hôn.
Theo như "thời gian rất lâu" mà nàng miêu tả, xem ra đoạn tình yêu này ít nhất đã có trước khi nàng nổi tiếng trên mạng.
Nàng đăng ký Weibo năm 2015, khi đó cũng có người bình luận hỏi nàng có đối tượng này kia hay không, nàng nói: Không có.
Trong khoảng thời gian ba năm này, cũng thường có những bình luận tương tự, cách nàng trả lời đại khái đều mang ý tứ là đang độc thân.
Ta không tin là nàng nói dối, nên chỉ có thể suy đoán như vậy.
Về chuyện tại sao không tin là nàng nói dối, bởi vì nếu nàng nói dối, thì...thì ta còn làm được gì nữa trong vụ này?! Lừa gạt dối trá everywhere, ta làm sao có thể thành công.
Đã vậy nếu nói dối, thì cũng không phải một phía, ta bên này nói dối còn ghê hơn nàng. -_-
Thân phận bạn gái cũ của Tiểu Tự, bạn gái cũ của Trịnh Kỳ Kỳ, chị họ của Kim Lâm, rồi cả thân phận bạn gái Tần Ất Văn mà ta may mắn lấp liếm cho qua. Lúc này mới bao lâu, vậy mà số lần nói dối đếm muốn hết một bàn tay, đó là chưa kể tới giả dối thông tin nghề nghiệp...
Ta bực bội đặt di động qua một bên, gục trán vào tay lái.
Bên ngoài dần trở nên náo nhiệt, ta bật cửa kính xe hé ra một chút, nghe thấy không ít tiếng cười nói ồn ã.
Học sinh cuối cùng cũng tan trường.
Tiếng còi huýt sáo của cảnh sát điều phối giao thông vang muốn chói tai, ta vẫn duy trì tư thế này chờ đợi Kim Lâm.
Một lát sau, có người gõ cửa kính xe bên phải ghế phụ.
Ta quay đầu mở mắt nhìn liền thấy Kim Lâm đang đứng ở một bên.
Ta vẫy tay, ý bảo em ấy lên xe, lại nghĩ tới người bên ngoài không nhìn thấy bên trong xe, ta quay cửa kính xuống hẳn, cười nói: "Vào đi".
Kim Lâm nhấp môi, kéo ra cửa xe tiến vào ngồi xuống.
Ta hỏi em ấy: "Bài tập nhiều lắm không?".
Kim Lâm lắc đầu, lại gật gật đầu, nói: "Nhiều." Em ấy nhìn ta, có chút khẩn trương mở miệng, "Nhưng em không có mang cái gì hết".
"Ủa vậy sao cặp sách em phồng lên dữ vậy?". Ta thắc mắc, cái cặp mà Kim Lâm đang ôm nhìn giống như chứa rất nhiều đồ bên trong.
Kim Lâm mở dây kéo ra, đưa ta nhìn, "Đây là thú bông".
"Mang theo nó làm cái gì?"
"Buổi tối không có nó em ngủ không được."
"......"
Quả nhiên là con nít, ngủ còn phải ôm thú bông.
Thú bông là hươu cao cổ màu vàng đã phai màu, cảm giác nó đã làm bạn cùng Kim Lâm thật lâu.
Ta khởi động xe, mắt nhìn thẳng, nói: "Màu đen rất hợp với em".
Kim Lâm: "Huh? Sao cơ?".
Ta nhẹ nhàng cười: "Màu tóc."
Trước đó dù tóc em ấy màu xám thì cũng vẫn nhìn ra làn da trắng nõn, hiện tại nhuộm đen, nhìn càng nổi bật. Có điều sắc mặt em ấy vẫn nhợt nhạt, hiển nhiên do thiếu hụt dinh dưỡng chưa bồi bổ lại đủ.
Ta dẫn Kim Lâm đi ăn cơm chiều, trước đó ta có gọi điện cho Tạ Oánh, hỏi có thể mang một người bạn nhỏ về nhà ngủ ở phòng khách một đêm được không. Cô ấy là bạn thuê chung, dẫn người xa lạ về ta cần hỏi ý kiến của cổ. Tạ Oánh nói không thành vấn đề, còn nói cô ấy có thể đưa Kim Lâm một bộ chăn gối.
Cô ấy không phải nói chơi, lúc ta dắt Kim Lâm về đến nhà, trên sô pha thật đúng là có đặt một bộ chăn gối. Ta nhịn không được cười ra tiếng, kêu Kim Lâm cứ tự nhiên ngồi dưới thảm hoặc sô pha đều được, ta đến gõ cửa phòng Tạ Oánh, "Oánh Oánh, ngươi đúng là thật tình nha, nói liền dọn chăn ra rồi".
Giọng cô ấy xuyên qua cửa phòng: "Hỏi em gái có cần thêm không? Có sợ lạnh không? Chị đây vẫn còn dư".
Cuộc sống không có đặc biệt tốt với Tạ Oánh, trong gia đình cô ấy là người yếu đuối, trong tình yêu cô ấy là kẻ đơn phương, nhưng cổ vẫn một lòng đối xử tốt với người xung quanh.
Ta quay đầu nhìn về phía Kim Lâm, nói: "Chị cảm thấy bạn chị còn thích hợp làm chị họ của em hơn chị nữa".
Kim Lâm ôm cặp sách, dáng ngồi rất thuỳ mị, không còn thấy vẻ lập dị khó ưa như trước. Ta rót cho em ấy ly nước, mở ti vi, nói: "Em xem ti vi hay chơi di động một lát rồi đi tắm, vừa vặn chị còn có mấy cái đồ ngủ chưa mặc qua, em không chê thì có thể mặc".
Kim Lâm ngẩng đầu nhìn ta, đôi con ngươi đen nhánh cất chứa tâm tư dường như sâu không thấy đáy.
Ta lặng lẽ nắm tay thành quyền, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, nâng tay lên xoa đầu em ấy, "Chị đi tắm trước. Có cần gì thì em có thể gõ cửa phòng chị gái kia". Ta chỉ chỉ về hướng phòng Tạ Oánh, "Chị ấy cũng có thể giúp em".
"Dạ". Em ấy không có biểu cảm gì, nhưng khoé miệng cong lên một chút, "Em biết rồi".
Lần trước ta còn cảm thấy phiền phức, nhưng hôm nay gặp Kim Lâm, lại cảm thấy có thêm một cô em gái cũng không tệ. Không quấy phá, an tĩnh ngoan ngoãn, quan trọng là cảm giác xoa đầu cũng rất tốt, sợi tóc mềm mại đảo qua lòng bàn tay, thoải mái không kém so với xoa đầu Miêu Miêu.
Tại sao tự sờ đầu mình thì không có cảm giác này nhỉ? Ta mang theo hoang mang đi tắm.
Lúc ra tới, Tạ Oánh và Kim Lâm đang ngồi dưới thảm, hai người đang...chơi game.
Nghe tiếng ta đẩy cửa đi ra, Tạ Oánh nói: "Trời má, Chi Chi, em gái ngươi quá dữ, không thèm di chuyển cũng có thể tiêu diệt đội đối thủ".
Ta đứng bên cạnh lau đầu tóc còn ẩm ướt, cô ấy không nhìn ta, ngón tay không ngừng thao tác, màn hình ipad của cổ lớn hơn điện thoại của Kim Lâm, nhưng xem ra Kim Lâm chơi có vẻ linh hoạt hơn.
Ta giương cằm lên, hừ một tiếng: "Cũng không xem đó là em gái của ai".
Kim Lâm nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái, ta hướng em ấy cười nói: "Như thế nào? Có ý kiến?".
Chẹp, ta chuyển thái độ cũng quá nhanh đi, hôm trước còn không muốn quan tâm người ta, đảo mắt đã tự nhận thân phận chị gái.
Kim Lâm lắc đầu, tiếp tục tập trung vào trò chơi.
Ta ngồi xuống bên cạnh, giống như tuỳ ý hỏi Kim Lâm, "Nói đi, lần này tìm chị có chuyện gì".
Kim Lâm: "Chị có thể chờ một chút được không. Em phải có trách nhiệm với đồng đội trong game".
Ta nhất thời nghẹn lời, môi giật giật: "Ừa, vậy chị đi sấy tóc đây".
"Dạ".
Trở ra phòng khách lần nữa, tóc ta đã sấy tương đối, chỉ còn hơi ẩm một xíu, nhưng trước khi ngủ khẳng định có thể hoàn toàn khô.
Hai người họ đã tắt trò chơi, đang ngồi uống Coca, lại còn đang cụng ly.
Ta:......
Tạ Oánh thấy ta ra tới, hỏi ta: "Chi Chi, ngươi làm chị mà sao không quan tâm đời sống tình cảm em gái gì hết vậy?".
Ta nhíu lông mày buột miệng, "Chứ ngươi có quan tâm đời sống tình cảm của em trai ngươi chắc". Nói xong lại nghĩ tới tên nhóc hư hỏng kia, sợ Tạ Oánh khó chịu, ta bổ sung, "Không quan tâm cũng tốt".
Tạ Oánh thở dài, ngửa đầu rót Coca vào miệng, thật là có loại sĩ khí như khi uống rượu.
Uống xong cô ấy đứng lên, nói: "Ta cũng đi tắm rửa."
"Đi đi".
Ta ngồi xuống, đặt điện thoại lên bàn trà, nói với Kim Lâm: "Đời sống tình cảm? Có chuyện gì cứ nói, chị đây nghe".
"Chị". Em ấy bắt đầu gọi ta như vậy. Rõ ràng trước đó còn kêu là "Chị họ", hiện tại thân phận ta đã được thăng cấp.
Ta hỏi: "Sao nè?"
"Chị với cái chị lần trước là bạn hả?".
Ta không phản ứng kịp: "Chị nào?".
"Lúc ở trường đó...".
Không chờ em ấy nói tỉ mỉ, ta gật đầu: "Đúng vậy."
Ta biết rồi, em ấy đang nói Thi Cảnh Hòa, nghĩ một chút ta cùng Kim Lâm cũng gặp mặt mới có hai lần. Lần này là Tạ Oánh, người bên cạnh lần trước dĩ nhiên là Thi Cảnh Hòa.
Ta bóc vỏ trái quýt trên bàn, mùi cay mắt lập tức phát tán ở không trung, ta nói: "Em nói tiếp đi".
"Uhm...." Kim Lâm tránh né ánh mắt, đầu dần dần thấp xuống, "Em có gặp qua chị đó, hôm ấy cũng không phải lần đầu chỉ đi họp".
"Mà sao?".
"Bạn gái mà em thích chính là cháu của chỉ". Nói tới đây, đầu em ấy đã thấp đến mức không thể thấp hơn, lỗ tai cũng đỏ lên.
Ta:......
Ta khụ một tiếng, che giấu kinh ngạc, kế tiếp mới mở miệng: "Trùng hợp..." Ta bỏ một múi quýt vào trong miệng, bị chua đến nheo lại đôi mắt, "như vậy sao?".
Kim Lâm lại ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt vặn vẹo của ta, rót cho ta ly nước: "Đúng a...".
Ta nói: "Mà vậy thì sao?".
——-
Trong nhận thức của ta, hiện tại ta cùng Thi Cảnh Hòa