Nói xong ta lại cảm thấy tâm tình mình quá kích động, miệng nhếch lên một cái, "Ha ha". Hay lắm! Nàng dám dùng hài âm kêu ta là đồ ngu.
Thi Cảnh Hòa đã rời ra giữ khoảng cách bình thường, khóe miệng giương lên, mi mắt chớp chớp, làm bộ nghi hoặc hỏi: "Oh? Làm sao em biết nhũ danh của chị là Hòa Hòa?".
Lại là hài âm.
Ta nhìn con ngươi đen nhánh của nàng, trong đó ánh lên ý cười vui sướng bởi vì xuyên tạc ta thành công.
Ta mím môi, lại nghe nàng nói: "Hôm qua câu chị nói có vấn đề."
Ta sửng sốt: "Câu nào?".
"Hỏi em có phải muốn nhận chị làm cháu gái không đó". Thi Cảnh Hòa thoạt nhìn đứng đắn vô cùng, nàng đứng khoanh hai tay, tay phải vuốt ve cằm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, qua hai giây, nàng nghiêm túc trả lời, "Em họ em cùng cháu gái chị yêu nhau, hai đứa nó cùng chung thế hệ, mà em là chị họ Kim Lâm, đại biểu em cùng Kim Lâm cũng cùng thế hệ, như vậy tính ra......em có phải cũng nên gọi chị là cô? Vậy chị nhận em là cháu chị mới đúng?".
Ta:?
Ta nhịn không được, lại bức xúc: "Thi Cảnh Hòa. Chị cái đồ chết tiệt!".
Ta thật muốn bịt miệng nàng lại, nhưng tính khả thi quá thấp, nên đành thôi. Tuyệt đối không phải bởi vì ta không dám.
Thi Cảnh Hòa thấp giọng cười hai tiếng, giơ tay chụp lấy bả vai ta: "Không nhây nữa, chị phải chạy trở về làm việc." Dứt lời nàng liền mở ra cửa xe muốn đi.
Ta "Hây dà" một tiếng kéo lại lực chú ý, nàng dựa cửa xe nhìn ta: "Làm sao? Thật muốn làm cháu gái chị? Chị thu phí đó nhe".
"......" Ta thở ra một hơi, hỏi nàng, "Hiện giờ không phải đã tan tầm rồi sao? Còn phải đi về làm việc? Hơn nữa hôm nay là chủ nhật đó".
"Không a." Thi Cảnh Hòa vuốt vuốt tóc, "Chị là bà chủ, thời gian làm việc là do chị tự quyết định". Nói tới đây nàng liền lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Nhưng thật ra em đó, Lục Chi, em tìm được công việc mới hay chưa?".
"......" Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi vấn đề này, ta liếm môi dưới, trả lời, "Không có việc gì, tìm được hay không đều không sao".
Ngay từ đầu xuất hiện trước mặt các nàng chính là hình tượng nhân viên văn phòng, sau đó lại nói mình từ chức, nhưng đã qua lâu như vậy mà ta còn không có tìm "công việc mới", cũng khó trách nàng sẽ hỏi ta.
Phí người mẫu trước đó thật sự nhiều, cộng thêm ta vốn có tiền tiết kiệm, nếu cảm thấy thiếu tiền, ta chỉ cần nhận một cái nhiệm vụ cũng đủ rồi.
"Uhm, vậy nếu có gì khó khăn..." Đang lúc ta tưởng nàng sẽ nói "có thể tìm chị", nàng lại nghiêng đầu cười một chút, "Thì tự chịu đi nhen".
Nói xong nàng mở cửa xe ngồi vào trong, không bao lâu chiếc xe hơi màu đỏ liền mất hút khỏi tầm mắt của ta.
Ta:......
Đúng là chúng ta thật sự không có quan hệ tốt đến mức khi gặp nạn đối phương liền chi viện. Ta cùng nàng chỉ là đang trên đường phát triển tới dạng này mà thôi, cũng có khả năng là một mình ta đơn phương tự cho là vậy.
Thi Cảnh Hòa không thiếu bạn bè, mặc dù ta chỉ mới gặp qua Bùi Khả Nhiên nhưng qua Weibo của nàng, ta biết là có rất nhiều.
Nàng còn hai khuê mật nữa, chẳng qua một người ở Kỳ Thành một người thì ở Liễu Thành, lần trước nàng đi Liễu Thành công tác, còn phát Weibo nói là theo khuê mật của nàng đi chơi. Nàng ở Vân Thành, bởi vậy không có thường xuyên gặp mặt họ.
Trừ lần đó ra, nàng còn có đăng vài bài khi nhóm bạn nổi tiếng trên mạng họp offline cùng nhau. Mấy cái này chỉ mới là mặt ngoài, trên thực tế nàng có bao nhiêu bạn tốt chơi thân với nhau ta cũng không biết.
Nàng không thiếu bạn bè, cần gì đến một người bạn động một chút là giận nàng như ta.
Tức giận là ta muốn sao? Đương nhiên không phải. Ta hẳn là muốn ngụy trang bản thân cho tốt, cho dù có tức giận cũng phải lộ ra gương mặt tươi cười. Chính là có đôi khi lại cảm thấy như vậy sẽ làm Thi Cảnh Hòa cho rằng ta không chân thật, cho rằng biểu hiện của ta quá giả dối, đang cố ý tiếp cận nàng cũng nên.
Dù thực tế, ta vốn giả dối vì mỗi lần liên lạc tiếp xúc nàng, ta đều mang tâm thái đang làm nhiệm vụ. Nhưng mà chuyện này không thể để nàng biết để nàng đoán được a! Bằng không một tháng nỗ lực vừa qua chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao!
Tuy rằng...ta cũng không có làm cái gì gọi là nỗ lực, trong thời gian này còn tiếp nhiệm vụ khác, tâm tình không tốt lại trầm cảm ít ngày, một tháng cứ như vậy lắc lư trôi qua. Còn có năm tháng, trong năm tháng ta có phá được tường thành nội tâm của Thi Cảnh Hòa hay không đây?
Ta không chắc, nhưng kế tiếp ta nhất định sẽ tận lực.
Trước mắt ta phải xử lý cho xong một chuyện, đó chính là Tần Ất Văn.
Ta không thích dây dưa cùng khách hàng, Tần Ất Văn đến bây giờ vẫn thường gọi điện tìm, ta thật sự cảm thấy vạn phần mỏi mệt.
Hắn không giống những khách hàng quen của ta. Mấy người kia hợp tác với ta lần đầu, lần sau vẫn sẽ tìm ta, đương nhiên không thành vấn đề, dù sao đều là người làm ăn, hiểu rõ tính chất công việc là được, thời gian khác họ cũng không liên hệ ta, chỉ khi có yêu cầu mới gọi đến. Nhưng Tần Ất Văn không phải, hắn cứ không ngừng uống rượu rồi gọi điện lèo nhèo than khóc, ta ngay từ đầu là do không đành lòng mới mở ra phục vụ sau bán hàng.
Một lần hai lần ta có thể tạm thời trở thành trạm thu nhận hồi ức, nhưng ba bốn lần thì không được nữa rồi, thế mà hắn lại cố tình nghĩ hắn làm vậy là đúng là hiển nhiên, vẫn liên tiếp gọi điện cho ta.
Vì vậy ngày hôm sau thứ hai, ta gọi cho hắn, hy vọng có thể trò chuyện dứt điểm một lần khi hắn tỉnh táo. Trạng thái của hắn hiện giờ có lẽ đã tốt hơn chiều hôm qua. Ta gọi điện thoại, hắn nghe máy, hơn nữa còn tỏ ý muốn gặp ta nói chuyện trực tiếp.
Được thôi, giáp mặt cũng tốt, xong lần này là sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.
Nhưng trong lòng ta vẫn có chút sợ hãi bị Thi Cảnh Hòa bắt gặp, suy cho cùng nàng là khắc tinh nhiệm vụ, vậy nên ta chọn địa điểm gặp mặt Tần Ất Văn là ở đại học Vân Thành, hơn nữa còn cố tình chọn thời gian làm việc 11 giờ sáng, ta không tin Thi Cảnh Hòa rảnh rỗi giờ đó.
Tần Ất Văn không ý kiến, còn nói sẽ chờ ta ở cổng trường.
Ta không phải lần đầu tiên đến đại học Vân Thành, lúc trước ta có ghé qua bởi vì ta có một người bạn cao trung chọn học tại Vân Thành, không giống ta cùng Mạnh Nhất Sênh chạy tới Liễu Thành. Chờ đến khi bọn ta trở về Vân Thành, mấy người đó trên cơ bản đều đi Bắc Kinh.
Nhưng ta cũng không coi là quen thuộc với đại học Vân Thành, dù gì chuyện đã qua mấy năm.
Ta lái xe đến đây, từ sau năm hai ta đã ngừng sử dụng xe buýt. Một là bởi vì sợ chen lấn cùng mọi người tiếp xúc, hai là lái xe sẽ làm ta nhớ đến những lúc mình còn được chung xe với ba mẹ.
Hôm nay ta ăn mặc khá chững chạc, đối lập với mấy bạn gái trẻ cột tóc đuôi ngựa ở trước cổng trường, ta bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác ta đã thành "bà cô già".
Cổng chính có hai pho tượng lớn, Tần Ất Văn nói hắn đứng phía bên phải chờ ta, kêu ta xuống xe đi sang hướng đó là được.
Hiện tại ta tới rồi nhưng không có thấy ai, ta đứng phía dưới pho tượng bên phải - cũng không biết là tượng danh nhân nào, gọi điện cho Tần Ất Văn. Hắn nói: "Anh đang trong tiệm mua đồ, hai phút thôi, qua ngay đây".
"Vậy à, okay". Ta cúp máy, kiên nhẫn chờ.
Tốc độ của hắn thật sự chậm, bất luận là trước đó chờ hắn thử đồ hay là bây giờ chờ hắn mua đồ, ta đều cảm thấy quá chậm... Hay là do tiết tấu sinh hoạt của ta quá nhanh? Nghĩ lại cũng không thể nào a...
Buổi sáng mùa thu 11 giờ, nắng dịu nhẹ ấm áp, ra ngoài cũng là một lựa chọn không tồi. Ngoài cổng trường có trạm xe công cộng, từng nhóm người đang đứng cười nói chờ xe buýt. Thẳng đến chiếc xe buýt thứ hai rời đi rồi, Tần Ất Văn còn chưa có tới, ta nhìn đồng hồ đeo tay, nhịn không được nhíu mày.
Thời gian đã qua mười phút, còn nói là hai phút gì chứ?
Lần gặp mặt này ta không được trả phí, hắn lại còn kéo dài thời gian, ta có chút hết chịu nổi, lại gọi điện cho hắn.
Hắn không tiếp mà cúp máy, mày ta càng nhíu chặt, có cảm giác mình đang bị chơi khăm.
Ngay lúc này, vai phải ta bị ai đó chụp lấy, ta quay đầu nhìn liền thấy Tần Ất Văn.
Ta cất giọng, ngữ khí không tốt: "Để con gái chờ lâu như vậy, lợi hại".
Hắn đeo ba lô màu đen, mặc áo hoodie trắng, tóc ngắn gọn gàng trông rất có tinh thần. Nếu không biết hắn có một đoạn chuyện cũ như vậy, ta cũng sẽ bị ngoại hình sáng sủa như ánh mặt trời này lừa gạt.
Tần Ất Văn nghe vậy cũng không có vẻ gì không vui, hắn chỉ nói: "Ai kêu em không làm theo, hẳn là nên quay về bên phải chờ người chứ?".
Ta: "......" Ai quan tâm cái này?!
Hắn nâng lên tay: "Đi mua cái này."
Trên tay hắn là túi nhựa trong suốt, bên trong có túi giấy màu vàng đất. Hắn nói: "Đây là mua từ cửa hàng bánh dẻo đường nâu nổi tiếng nhất ở khu này, anh còn tưởng chỉ cần chờ hai phút là có, nhưng......" Hắn nói tới đây liền buông tay xuống, gãi gãi cái ót, "Ông chủ gạt người".
Lần trước Thi Cảnh Hòa về Liễu Thành cũng đi trường học cũ mua bánh dẻo, ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc ấy ta có để bình luận cho nàng.
Ta nhìn Tần Ất Văn, nói: "Để tôi nói rõ, tôi...".
Hắn cắt lời: "Chờ đã".
Ta "Hử?" một tiếng, "Cái gì?".
Hắn nói: "Anh đặc biệt mua cho em, em không thể không ăn." Nói xong hắn kéo cánh tay của ta, muốn đem túi đặt vào tay ta.
Ta thoát khỏi tay hắn, hơi lui về phía sau, nhíu mày từ chối, "Tôi không thích ăn, cậu giữ nó đi".
"Không." Nụ cười trên mặt hắn biến mất, biểu tình nghiêm túc, "Em thích".
Hắn lại kéo cánh tay, muốn nhét túi bánh vào tay ta, ta muốn tránh đi, nhưng lần này hắn dùng lực rất lớn, ta nhìn cổ tay mình bị hắn nắm đến đỏ. Không những đỏ mà còn phát đau.
Trên mặt hắn lại treo lên nụ cười, mạnh mẽ đặt cái túi trong tay ta.
Bánh mới mua không bao lâu, còn rất nóng, chạm vào da nháy mắt bị rát đỏ.
Ta đá cẳng chân hắn, muốn hắn buông tay ra, hắn không có trốn tránh, chỉ là kêu rên một tiếng, hắn nói: "Lộ Lộ, em thích ăn ngọt."
Ta biết hắn nói chính là "Lộ Lộ" chứ không phải "Lục Lục", bởi vì hắn không hiểu biết ta, ta căn bản không thích ăn ngọt.
Thấy túi bánh nằm trong tay ta rồi hắn mới chịu buông. Ta rốt cuộc được tự do, lòng bàn tay nóng bỏng muốn hét lên, ta cầm túi chạy nhanh về phía thùng rác ném đi.
Tần Ất Văn đứng tại chỗ nhìn hành động của ta, biểu tình không có gì biến hóa, khóe miệng vẫn là có một tia ý cười như có như không.
Có điểm khiếp người.
Ta nhìn quanh bốn phía, hiện tại là thời gian đi học, nhưng không phải tất cả chuyên ngành đều có lớp, cho nên vẫn có nhiều sinh viên cần đi vào trung tâm thành phố.
Đông người liền tốt, ít nhất sẽ không làm ta cảm thấy nguy hiểm.
Ta nhấp môi, chờ cho lòng bàn tay bớt nóng rát, lại lần nữa đi đến trước mặt Tần Ất Văn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn; "Hôm nay tôi tới đây là muốn nói đừng có liên lạc nữa. Nếu cậu không tự thoát khỏi bi thương thì gặp bác sĩ tâm lý đi, thử có được không. Tôi không phải kêu cậu quên đi cô ấy, mà là....".
Nói tới đây ta lại không nói tiếp được, không phải vì hắn mở miệng cắt ngang, mà vì hắn trực tiếp động tay.
Tần Ất Văn đưa tay bóp cổ ta, sắc mặt dữ tợn, hắn trầm giọng nghiến răng nói: "Lộ Lộ, em thật nhẫn tâm, em muốn anh đi gặp bác sĩ tâm lý...".
Ta nghe không rõ câu kế tiếp,