Ta cảm thấy Thi Cảnh Hòa khả năng có thành kiến với ta, bằng không tại sao nói ta 'thường thụ' ?
Ta, Lục Chi, Vân thành đệ nhất công, có biết chưa?
Bộ dạng hoàn toàn không tin của Thi Cảnh Hòa làm ta chán nản, cuối cùng ta chỉ có thể nói một câu: "Không cần biết, tóm lại em không phải Thường Thụ!".
Quan trọng nhất là, chuyện tình cảm nữ-nữ của ta đã kết thúc từ mấy năm trước, lấy đâu ra mà 'Thường' ?
Nàng đang nhàm chán dùng đầu ngón tay nghịch nghịch đôi đũa, nghe ta nói vậy lại cười: "Người vẫn là trường thọ một chút mới tốt, trên thế giới còn rất nhiều mỹ thực chưa hưởng thụ, không phải sao?".
Nàng vừa dứt lời, người phục vụ cũng đã bưng mì tới. Chờ người phục vụ rời đi, nàng liền nói: "Chị bị cảm, lúc ăn sẽ không nói chuyện."
Nói xong nàng cầm đũa muỗng bắt đầu ăn, ta nghẹn họng, đành gật đầu: "Đã biết."
Một bữa ăn 'lặng yên không tiếng động', thói quen lúc ăn uống của Thi Cảnh Hòa rất tốt, nàng không húp xì xụp, ăn cũng từ tốn, cả người như được bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp, phi thường nhu hòa.
Ăn xong nàng lau miệng, đưa điện thoại cho ta, thanh âm vẫn còn khàn: "Giúp chị chụp một tấm hình với."
Ta còn chưa phản ứng kịp: "Chụp hình làm gì?".
"Kinh doanh." Nàng thấy ta trố mắt, nên giải thích: "Để đăng Weibo đó."
Ta "chậc" một tiếng: "Cẩn trọng nha Thi muội muội."
Thi Cảnh Hòa giương khóe môi, phớt lờ sự trêu chọc. Nàng đưa ta chụp bằng camera có sẵn của điện thoại, không hề mở app chỉnh sửa nhan sắc nào.
Ta chần chừ hỏi nàng: "Chị thật sự muốn em chụp?".
Biết tại sao tường nhà ta không có bất cứ ảnh tự chụp nào không? Bởi vì kỹ thuật chụp của ta quá rác rưởi.
Ta không thể không thừa nhận điều này. Ta thật rất kém trong phương diện chụp ảnh, có một lần tâm huyết dâng trào, ta đã selfie một tấm, gửi cho Mạnh Nhất Sênh.
Xem xong cô ấy liền muốn cho ta tiền để ta từ bỏ việc selfie.
Ta cũng thật sự từ bỏ, cũng bỏ luôn việc chụp người khác, bởi vì người khác qua ống kính của ta liền 'cực kỳ bi thảm' so với dung nhan thực tế.
Mà giờ tự dưng ta phải đảm đương việc chụp hình để Thi Cảnh Hòa đăng Weibo tăng lưu lượng, ta bắt đầu có một áp lực vô hình.
Trong màn hình nàng hiện ra vô cùng chân thật, nhưng ta biết một khi chụp xong, chắc chắn đó không phải là vẻ đẹp chân thật nhất của nàng.
Nếu không muốn nói là sẽ khó coi hơn hẳn thường ngày.
Thi Cảnh Hòa chớp chớp đôi mắt, hoang mang hỏi: "Sao vậy?".
Ta trầm tư vài giây, quyết định nói ra sự thật, "Em...Em là sát thủ ống kính."
Ta không giấu được ngượng ngùng, thật lòng ta cũng không hiểu được, tại sao ta có thể chụp ra những bức ảnh thảm họa kia.
Thi Cảnh Hòa chỉnh lại đầu tóc, nàng 'ừm' một tiếng kéo dài, nói tiếp: "Em chụp thử một tấm đi, để chị nhìn xem hiệu quả."
Ta gật đầu.
"Nếu không đẹp thì chị sẽ tự chụp."
"Okay." Ta vui vẻ đồng ý.
Nàng tạo dáng: Một tay cầm đũa, một tay chống đầu, mắt nhìn vào cái bát mà nàng đã ăn không còn gì.
Ta nỗ lực tìm góc độ, cuối cùng vẫn là lựa chọn chụp chính diện, ta hơi đứng lên, từ trên chụp xuống sườn mặt nàng.
Mũi nàng rất thẳng cũng rất cao, chóp mũi giống như khuôn mẫu mà mấy viện thẩm mỹ dùng để quảng cáo, lông mi đã dài còn cong vút, ta hoài nghi có thể đặt tăm bông trên đó.
Thôi, ta không cần người khác gọi 'Lông mi dài', ta nhường biệt danh này cho Thi Cảnh Hòa vậy.
Ta vẫn mải mê tìm kiếm góc độ tốt nhất, Thi Cảnh Hòa không nhịn được lên tiếng: "Lục Chi, em đây là muốn chụp Tôn Ngộ Không ăn mì sao? Càng ngày càng cao."
"......"
Qua vài giây, ta nhấn chụp, lưu giữ lại khoảnh khắc xinh đẹp của nàng.
Ta: "Xong."
Ta trả điện thoại cho nàng, trái tim thình thịch đập, giống như học sinh chưa làm tốt bài tập đã bị giáo viên bắt kiểm tra, lòng đầy sợ hãi.
Thi Cảnh Hòa lấy điện thoại qua nhìn nhìn, nàng nhấp môi, biểu tình không biến hóa.
Ta liếm liếm môi, đề nghị: "Chị vẫn là nên tự chụp thì tốt hơn."
Thi Cảnh Hòa cho ta một ánh mắt an ủi, ta tưởng nàng sẽ nói ra lời thoại ấm áp, ngờ đâu lại nghe: "Cũng không kém như em nói, tuy không có kết cấu bố cục gì nhưng cũng may nhan giá trị của chị cao chống đỡ được, cho nên nhìn qua cũng không tệ lắm."
Ta: ? Thôi được rồi.
Sự thật đúng là vậy, ta chưa bao giờ biết kết cấu này kia là cái gì, trước nay đều giơ máy chụp một phát là xong. Kết quả hình ra xấu mù, người nào người nấy xấu đến mức không dám nhìn.
Tạ Oánh trước đó cũng có đánh giá kỹ thuật chụp của ta, "Chi Chi, ngươi không chụp ảnh, chính là sự tôn trọng lớn nhất mà ngươi dành cho di động của ngươi."
Quá đau lòng.
Nếu về sau có thời gian rảnh, ta nhất định phải đăng ký học một lớp nhiếp ảnh. Ta thở dài, mặt mày chù ụ, nhìn chằm chằm bát mì, ta ăn không hết, còn thừa một ít.
Chợt nghe một tiếng 'tách' —— là tiếng máy chụp ảnh.
Ta nhướng mắt nhìn nàng, camera vẫn đang hướng về ta. Vẻ mặt của ta hẳn là đang ngạc nhiên, nàng lại chụp cho ta thêm một tấm.
Thi Cảnh Hòa đưa điện thoại cho ta xem, kiêu ngạo hếch cằm lên: "Có phải chụp đẹp hơn em không?".
Người trong hình là ta, biểu cảm gương mặt không sót chút nào.
Ta khịt mũi một cái, "Chụp đẹp hơn em cũng không phải chuyện đáng để tự hào."
Thi Cảnh Hòa cười hai tiếng, ngay sau đó lại cúi đầu ho khan.
Ta đưa nước qua cho nàng, nói: "Uống nước đi, em đưa chị về, đừng để cảm nặng thêm."
Nàng gật gật đầu, lúc ngẩng lên, ta thấy sắc mặt nàng bởi vì ho khan mà ửng đỏ.
Ta cầm chìa khoá xe trong tay, "Tội lỗi ghê, lúc trưa nghe chị cười vui vẻ như vậy, em còn tưởng bệnh cảm của chị đỡ nhiều rồi."
Ta thật ra là người mang thù. : )
Cái tên nàng đặt cho ta trong danh bạ, ta có thể ghi nhớ thật lâu.
Thi Cảnh Hòa