Vẫn là chiếc hộp kia, giống hệt lần trước Thi Cảnh Hòa muốn đưa cho ta, không có gì biến hóa. Ta đặt nó trên bàn, nhìn nó chằm chằm đến xuất thần, trong đầu còn quanh quẩn câu nói của dì ấy, "Con bé hy vọng con đừng có không thích."
Có ý gì? Tại sao muốn tặng quà cho ta vào lúc này? Ta nghĩ trăm lần cũng không ra.
Ta mở hộp, muốn nhìn xem là gì, nhớ không lầm thì nàng đã mua nó khoảng giữa tháng chín. Hiện tại là cuối tháng mười, thời gian đã trôi qua một tháng rưỡi.
Đập vào mắt chính là đôi khuyên tai bằng bạc, hình sừng hươu.
Khuyên tai không lớn, thoạt nhìn rất tinh xảo. Ta có bấm lỗ tai hai năm trước lúc mới tiến vào ngành này, bởi vì đeo đồ trang sức sẽ làm tăng tính thẩm mỹ, nhưng ta cũng lười, có một khoảng thời gian dài không đeo gì hết. Ta đưa tay sờ thử, hai lỗ nhỏ vẫn còn đó.
Vì cái gì là sừng hươu? Ta biết đáp án, bởi vì ta họ "Lục".
( Lộc với Lục viết khác nhưng phát âm giống nhau: lù )
Ta nhìn hai chiếc khuyên vài giây, lấy ra khỏi hộp, đứng trước gương đeo chúng lên, tiếp theo lấy ra di động, chụp đặc tả lỗ tai.
Chụp toàn bộ mặt thì sẽ xấu, bởi vậy ta mới không chụp, cận cảnh lỗ tai có đeo khuyên là được.
Nhưng ta chụp vẫn là khó coi, không hài lòng chút nào. Ta suy nghĩ, ra phòng ngủ đến gõ cửa phòng Tạ Oánh.
Kỹ thuật chụp của Tạ Oánh đương nhiên khá hơn ta nhiều, cô ấy hoàn toàn có tư cách chê bai kỹ thuật của ta.
Tạ Oánh mở cửa, nghi hoặc hỏi: "Chi Chi, có chuyện gì sao?".
Ta đưa điện thoại cho cổ: "Oánh Oánh, giúp ta chụp tấm hình."
Tạ Oánh không kịp phản ứng "Hả?" một tiếng rồi mới ngơ ngác cầm điện thoại, còn cười nói, "Không phải trước giờ ngươi không thích chụp hình sao? Người khác chụp ngươi cũng không thích mà."
Ta rất ít chụp hình với người khác, bất kể là người ta chụp hay là selfie, đều rất ít, nếu truy cứu nguyên nhân thì có thể là vì ta có chứng sợ hãi ống kính.
Có đôi khi ở sân bay làm thuỷ quân đưa đón minh tinh, có fans hoặc là nhiếp ảnh gia cầm camera chụp, ta đều cảm thấy khẩn trương. Đeo khẩu trang không phải chỉ vì không muốn bị người thấy mặt, mà nguyên nhân chính là ta sẽ thấy an toàn hơn. Nhưng ta không có nói điều này với ai, chỉ biểu hiện ta không thích chụp hình mà thôi.
Ta cong khóe môi, chỉ chỉ vào tai phải: "Chụp lỗ tai là được."
Tạ Oánh đang hướng camera về chính diện, nghe vậy ngạc nhiên hỏi: "Chỉ chụp lỗ tai thôi sao?". Thấy ta đeo khuyên, lại hỏi, "Mới mua hả?".
"Không phải, có người tặng." Ta chưa nói ra tên Thi Cảnh Hòa, bởi vì Tạ Oánh mà biết khẳng định phản ứng sẽ không còn bình đạm.
"Chi Chi, hay là để ta chụp sườn mặt nha? Sườn mặt cực phẩm như vầy nên được lên hình a."
Ta bị lời này của cô ấy chọc cho cười xỉu, "Ta cầu xin ngươi, đừng ca ngợi ta kiểu đó nữa." Nhưng kiến nghị này cũng không tồi, ta gật đầu, "Thôi được, chờ chút, ta chỉnh sửa lại tóc tai để ngươi chụp sườn mặt."
Ta chải lại đầu tóc, vén mấy sợi tóc ra sau để lộ lỗ tai.
Tạ Oánh tìm góc độ, không bao lâu đã nói: "Xong rồi." Cô ấy trả điện thoại cho ta, "Ngươi nhìn xem thế nào? Thấy không tốt có thể chụp lại."
Background hình là cửa sổ phòng khách, ta hơi hơi cúi đầu, trên lỗ tai đeo một chiếc khuyên sừng hươu xinh đẹp.
Tầm mắt ta dù sao cũng chỉ tập trung vào khuyên tai, không thèm để ý đến sườn mặt. Ta nói tiếng cảm ơn Tạ Oánh.
Tạ Oánh nhướng mày, vẻ mặt tò mò, "Chi Chi, khuyên tai này là ai tặng vậy?".
Tiếp theo liền tự đoán kết quả, "Thi Cảnh Hòa?".
Ta: "......Ừ."
Tạ Oánh ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên chụp lấy bả vai ta, "Chi Chi cố lên!".
Nói xong cô ấy trở vào phòng ngủ, để ta một mình phát ngốc ở phòng khách.
Ta không biết xử lý tấm hình này thế nào, ban đầu là muốn share cho Thi Cảnh Hòa, nhưng mở ra khung chat lại chần chờ.
Bởi vì gửi đi như vậy, ta cảm thấy có vẻ quá cố ý, rối rắm trong chốc lát, ta chỉ gửi đi dòng chữ:【 khuyên tai rất đẹp, em không có không thích. 】
Mẹ của Thi Cảnh Hòa chuyển lời chính là "Hy vọng con đừng có không thích", mà không phải "Hy vọng con thích." Như vậy ta lấy đồng dạng câu nói đáp lại Thi Cảnh Hòa là tốt rồi.
Thời gian từng phút trôi đi, Thi Cảnh Hòa vẫn không trả lời, có lẽ nàng thật sự bận rộn, cũng thật sự mệt mỏi. Ta lại nhớ tới thần sắc của nàng ngày hôm qua, đôi mắt không có cảm giác sáng ngời như ta từng thấy.
Chung Niệm......
Dựa theo tin tức từ Bùi Khả Nhiên, Chung Niệm đã ở bên Thi Cảnh Hòa thời đại học, như vậy khả năng cao cô ta cũng ở Vân Tài? Cùng một học viện với Thi Cảnh Hòa? Cùng một niên khoá?
Ta kéo kéo danh sách bạn bè, tìm được một học tỷ khoa kinh tế tốt nghiệp năm 2013, ta nhắn hỏi: 【 học tỷ, em có chuyện muốn hỏi, học viện của chị trước kia có nữ sinh nào tên là Chung Niệm không? Có thể lớn hơn chị một khoá. 】
Hiện giờ đã là buổi tối, nhân viên văn phòng phần lớn đều đã tan tầm.
Học tỷ rất nhanh trả lời:【 để chị nhớ lại, đã nhiều năm trước rồi. 】
【 dạ, em cảm ơn. 】
Không bao lâu, học tỷ hồi phục ta: 【 chị nhớ mang máng là có một người như vậy, nếu không lầm thì người đó còn là bạn thân của hội trưởng sinh viên khoa chị. 】
Hội trưởng của học tỷ này cũng chính là Thi Cảnh Hòa, nói như vậy khẳng định là học tỷ không có nhớ lầm.
【 em hỏi cái này để làm gì nha tiểu học muội? 】
【 không có gì ha ha ha. 】
【 cảm ơn học tỷ. 】
Suy nghĩ lại mới thấy, yêu đương lén lút che giấu mọi người, quả thật rất không dễ dàng. Nhưng trong nháy mắt ta lại nhớ tới lời Kim Lâm kể, Sầm Toàn nói cho em ấy biết trước đây Thi Cảnh Hòa từng come out với người nhà.
Thật sự thích đến vậy sao? Thích đến mức cho dù đối phương không thừa nhận quan hệ, nàng vẫn muốn nói cho người nhà biết?
Phải đến thứ tư nàng mới có thể trở về, nói thật Thi Cảnh Hòa không ở Vân thành làm ta cứ thấy thiếu thiếu, không hiểu