Tan cuộc đã là xấp xỉ 7 giờ, trong lúc đó ta còn ngủ gục.
Bởi vì họp mặt chán quá, cũng bởi vì Thi Cảnh Hòa ở bên người làm ta cảm thấy an tâm.
Mùi tóc nàng rất dễ nghe, nhưng ta không dám dán sát nàng quá, lấy dũng khí đan tay nàng đã làm ta tiêu hao hết tinh lực. Vậy nên ta dựa vào lưng ghế, dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, chương trình đã đến hồi cuối, ta là bị tiếng hô to của MC làm cho giật mình, mở mắt ra mà vẫn chưa phục hồi tinh thần.
"Bị ồn nên tỉnh rồi ha?". Bên tai vang lên giọng Thi Cảnh Hòa, thanh âm nàng nhẹ nhẹ mềm mềm, làm ta nháy mắt yên lòng.
Ta gật đầu, lúc này mới phát hiện không biết khi nào ta đã dựa vào đầu vai nàng.
Mà cũng không biết từ khi nào mười ngón tay đã hết đan xen, tay ta bị nàng bọc lại trong lòng bàn tay, như là đang bảo hộ ta.
Đương nhiên, ta tỉnh rồi, Thi Cảnh Hòa liền buông tay ra.
Ta tận lực biểu hiện bình thường, ngồi thẳng người trở lại.
Trên tay phảng phất còn lưu hơi ấm từ nàng, mặc dù tay nàng thật có chút lạnh.
Thi Cảnh Hòa không nói nữa, chuyên tâm nhìn sân khấu, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Huh? Có gì hay trên đó à? Ta thắc mắc.
Nhưng mà khi ta nâng mắt nhìn lên, ta liền hiểu. Trên sân khấu còn có nghệ sĩ khác, cũng chính là...Tiêu Chu.
Ta biết rõ còn hỏi: "Em trai chị đó hả?".
"Ừ, tên là Tiêu Chu." Thi Cảnh Hòa nghiêng đầu cười với ta, "Chắc em chưa từng nghe qua tên này?".
"Chưa có nghe." Ta nói dối.
Chứ biết sao giờ? Chẳng lẽ nói ta có nghe qua còn cùng hắn gặp mặt giao lưu?
Ta không thể không thừa nhận, tuy rằng ta và phía Đới Thịnh đã kết thúc hợp tác, nhưng chuyện đã làm vẫn là tiềm tàng uy hiếp.
Thi Cảnh Hòa gật đầu, tắt camera điện thoại, "Chưa từng nghe qua mới là bình thường."
Nàng có vẻ rất tự nhiên, điều này đánh vỡ nghi vấn trước đó của ta, chính là cái chuyện không biết Thi Cảnh Hòa có biết mấy người Tiêu Chu sắp đặt nhiệm vụ cho ta không ấy.
Hiện tại từ phản ứng rất nhỏ của nàng, xem ra nàng không biết gì về chuyện đó.
Ta cũng không biết mình là đang thấy nhẹ nhõm hay thấy nặng nề, cảm thụ trong lòng khó mà tả được.
Chỉ có thể cố hết sức ngày sau chậm rãi xoá nhoà đi sự uy hiếp này cho đến lúc nó mất hẳn.
Ta tò mò hỏi Thi Cảnh Hòa: "Tại sao cậu ấy muốn đi làm diễn viên?".
Từ mấy cái video đã xem, ta thấy Tiêu Chu không có thiên phú đóng phim.
"Hắn a......rảnh." Thi Cảnh Hòa thở dài, "Ngạch cửa giải trí càng ngày càng thấp, hắn muốn xông vào một lần, hiện tại ngay cả bọt nước còn không có ra tới."
Ta gật đầu: "Đã hiểu." Ta nói, "' Hot ' là huyền học, có người thực lực kém cỏi dáng dấp khó nhìn nhưng vẫn có thể nổi tiếng, có người thực lực mạnh mẽ dáng dấp xinh đẹp lại chết lên chết xuống cũng không nổi được, em họ chị...biết đâu chừng?".
Thi Cảnh Hòa nhìn ta, khoé miệng cong lên: "Vậy em cảm thấy chị thế nào?".
Ta không phản ứng kịp: "Dạ?".
"Chị như bây giờ cũng là huyền học sao?"
Nàng đang nói đến chuyện hiện tại nàng là hot girl mạng.
Ta lắc đầu: "Chị thì là đương nhiên."
Trên sân khấu, Tiêu Chu cùng Bạch Thiên đang song ca một bản nhạc, Tiêu Chu là khách quý Bạch Thiên mời đến. Hai người đều không hot, nhiệt độ tương đối thấp, nhưng lần này họp fan lại rất ăn ý ra dáng ra hình. Hiệu quả sân khấu mang đến bầu không khí không tệ.
Lúc ra khỏi hội trường, trong đầu ta vẫn còn quẩn quanh giai điệu mà bọn họ hợp xướng.
Đám người chen chúc đi ra, Thi Cảnh Hòa lấy khẩu trang từ trong túi xách, đeo lên mặt.
Ta nhỏ giọng hỏi nàng: "Sợ bị nhận ra sao?"
Nàng gật đầu: "Ừ phòng ngừa một chút."
"Vậy chị nên cẩn thận hơn đi."
"Huh?" Trong mắt nàng hiện lên nghi hoặc.
Ta kề qua lỗ tai nàng, mím môi, nói: "Chị để lộ đôi mắt thôi cũng có khả năng bị nhận ra đó nha."
"Ở tiệm bánh ngọt, em nhận ra chị cũng là vì vậy."
Thi Cảnh Hòa không có nói gì, nhưng đôi mắt lại là cong lên.
Bốn phía ồn ào huyên náo, chờ ra đến ngoài rồi mới thanh tịnh được chút xíu.
Di động Thi Cảnh Hòa vang lên, nàng nói: "Chị nghe điện thoại cái đã."
"Dạ."
Bên ngoài cũng không phải quá yên tĩnh, bởi vì ở đây có cái sân rộng, giờ này đã có mấy cô bác khiêu vũ đang làm nóng người.
Thi Cảnh Hòa nói chuyện điện thoại, ta đứng bên người nàng.
Ta không nghe nàng nói cái gì, mà đem lực chú ý đặt trên thắt lưng áo khoác của nàng.
Hôm nay vẫn là áo khoác dài buộc eo, nhưng màu cà phê, ta thử tưởng tượng, nếu ta mặc bộ này thì có thể tạo ra thần thái 'lụa đẹp vì người' được hay không.
Nhưng đáp án rõ ràng: Không thể.
Bởi vì ta không cao như Thi Cảnh Hòa, dáng người nàng thật quá tốt, ta căn bản so không được.
Nghĩ đến đây, ta có chút nhụt chí, ta cảm thấy Thi Cảnh Hòa ưu tú quá mức cho phép, khoảng cách giữa ta và nàng không phải rất xa, nhưng cũng không thể xem nhẹ.
Ta liếm môi dưới, lén lút đặt bàn tay ở phía sau thắt lưng nàng, nhưng động tác rất nhẹ, ngoài mặt còn làm bộ như mình đang không có làm gì hết.
Ta làm như vậy thuần túy là vì nhàm chán, còn có luyến tiếc không muốn buông.
Ta có thể xác nhận, Thi Cảnh Hòa cũng là thích ta, đến đây rồi mà ta còn không rõ thì không phải là ngu lắm sao?
Tuy đã nhiều năm ta không có bạn gái, nhưng lúc trước cùng mấy người bạn trai cũ, ta vẫn đúc kết được một ít kinh nghiệm.
Chẳng qua khi đó lòng ta không gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ hành động. Nhưng hiện tại không giống, ta thích Thi Cảnh Hòa, đây đã là chuyện không thể nghi ngờ.
Bởi vì thích nàng, ta mới có thể để ý chuyện nàng và Chung Niệm như vậy.
Bởi vì thích nàng, ta mới có thể ngay cả muốn cùng nàng nói chuyện phiếm đều sợ là làm phiền.
Bởi vì thích nàng, ta mới có thể không ngại phiền hà, đưa cơm cho nàng hết lần này đến lần khác.
Bởi vì thích nàng......
Ôi trời, sao ta lại như thế này cơ chứ?
Ban đầu ta đúng là có nghĩ tới khả năng về sau sẽ thích Thi Cảnh Hòa, nhưng ta không nghĩ nhanh như vậy, còn mấy ngày nữa thôi là tròn ba tháng ký hợp đồng, cho dù hiện giờ hợp đồng đã không còn ý nghĩa, nhưng nó cũng coi như chứng kiến ta đã trải qua ba tháng này thế nào.
Ngón tay của ta cùng lắm là chạm vào dây thắt lưng mà thôi, ta thề không có