Chuyến này đi qua hai nơi, một là Kỳ thành, hai là Bí thị, đều nằm trên một tuyến đường thẳng với Vân thành, nhưng Kỳ thành ở chặng giữa cho nên ghé đây trước.
Khách sạn đã được đặt trước, lúc đó ta từ chối yêu cầu giúp chọn chỗ ở, không biết Thành Tư Nhất có để bụng hay không, hoặc là có tìm ai đó khác hỗ trợ.
Nói chung ta không phải người phụ trách, chẳng muốn quản mấy chuyện này.
Lúc tới khách sạn đã là bốn giờ chiều, thời gian di chuyển cộng với ghé trạm dừng chân, ước chừng sáu tiếng đồng hồ.
Kỹ thuật lái của bác tài rất tốt, ta không có cảm giác say xe choáng váng, nhưng ngồi lâu quá cũng có hơi không thoải mái.
Đoàn chúng ta xuống xe bên ngoài khách sạn, từng người kéo vali đi xử lý thủ tục nhận phòng rồi theo nhân viên đi tới thang máy.
Nhưng nhiều người nhiều vali, nên phải tách ra ở thang máy.
Tổng cộng bốn gái, trừ bỏ ta, Tạ Oánh cùng Thành Tư Nhất, còn một người tên là Ngô Chân.
Ta không biết tuổi Ngô Chân, nhưng cô ấy hành nghề sớm hơn ta hai năm, công tác trong ngành bốn năm đã đủ kinh nghiệm lão làng.
Ta không tiếp xúc nhiều với cổ, nhưng khẳng định nhiều hơn với Thành Tư Nhất, mà trong số lần tiếp xúc ít ỏi đó, Ngô Chân xem ra cũng là người khá ổn.
Ngô Chân để tóc tém ngang tai, chẻ giữa không để mái, vóc người gầy gò, nhìn từ xa có khi tưởng cô ấy là một chàng trai thanh tú.
Trong thang máy, Ngô Chân cầm tay kéo vali, nói: "Chút nữa ai tắm trước? Nếu không ai gấp thì chị đây sẽ đi đầu."
"Ừa". Ta cười gật đầu, "Em tắm lúc nào cũng được."
Sáu nam bốn nữ, chỉ có hai gian phòng chia hai nhóm nam nữ. Nhưng không có chật vì phòng rất lớn, bên bọn con trai có ba cái giường đôi, bên chúng ta thì có hai giường đôi.
Ta quẹt thẻ, đẩy hành lý cùng ba người trước sau đi vào.
Tạ Oánh nhìn quanh phòng, cất giọng khen: "Khách sạn này tốt đó, lúm đồng tiền ánh mắt không tệ nha."
Thành Tư Nhất đưa mắt nhìn ta, cười hừ một tiếng, như là lên mặt vì ta không trợ giúp mà em ấy vẫn hoàn thành tốt.
Mà thế thì đã sao? Ta trả lại một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.
Ngô Chân rất cẩn thận, cô ấy nói: "Chúng ta kiểm tra một chút xem phòng này có an toàn không, gần đây có mấy tin tức về khách sạn nghe sợ lắm." Cô ấy nhìn bọn ta, "Chị thì không sao, nhưng ba em gái như hoa như ngọc, không thể bị quay lén a."
Tạ Oánh tươi cười: "Chị Chân, đừng có nói vậy, nhóm bốn người chúng ta tựa như ngọc hoa tỷ muội, vĩnh viễn không chia tách."
Ta: "......như ngọc hoa tỷ muội?".
Thành Tư Nhất cũng nhịn không được bật cười: "Gì nghe lỗi thời quá vậy."
Tạ Oánh lườm bọn ta: "Được rồi, kiểm tra đi."
Qua một lát, các góc khả nghi đều được kiểm tra qua. So với thời tiết Vân thành, Kỳ thành lạnh hơn một chút, lúc trên xe ta có xem dự báo thời tiết, mấy ngày nay Kỳ thành rơi vào khoảng sáu bảy độ.
Trong phòng mở máy sưởi, ta cởi áo khoác cũng không thấy lạnh mấy. Ngô Chân đi tắm, Thành Tư Nhất thì không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, đi ra hành lang tránh ta với Tạ Oánh.
Tạ Oánh đang soạn đồ trong vali, thuận miệng hỏi ta: "Chi Chi, ngươi tới nơi có nhắn tin cho Thi muội biết chưa?".
"Hả?" Ta sửng sốt, "Chưa nữa."
"Vậy còn không nhắn đi. Ngươi muốn theo đuổi người ta thì phải chủ động chứ."
Ta nằm trên giường, nhìn trần nhà, hỏi Tạ Oánh: "Oánh Oánh, ngươi nói coi nếu thường xuyên nhắn tin, nàng có thấy phiền hay không?".
"Sẽ không." Tạ Oánh chốt vấn đề, "Thích ngươi thì sẽ không thấy phiền, còn không thích thì tất nhiên là phiền, thậm chí không muốn trả lời."
Ta chớp chớp mắt, tự hỏi tình huống bản thân, lại nghe thấy Tạ Oánh liên thanh thở dài: "Đã một khoảng thời gian không gặp, hôm nay nhìn thấy Lý Tử, ta cảm thấy mình vẫn còn thích hắn."
Ta quay đầu nhìn cô ấy: "Ta tưởng trước đó hắn đã xin lỗi ngươi."
"Không có." Tạ Oánh cười nhẹ, trông có vẻ buồn buồn, "Hắn không thèm xin lỗi đâu, hắn không có thích ta, ta chỉ là lốp xe dự phòng tuỳ thời bị hắn kêu đến mà thôi."
Ta nhấp môi, nhất thời không biết nói tiếp cái gì.
Ta cho rằng Tạ Oánh không nhìn thấu, kỳ thật cô ấy còn lý trí hơn ta tưởng tượng, chẳng qua tình yêu là thứ không thể khống chế, bằng không cô ấy cũng sẽ không thích một người đã có bạn gái như Lý Tử.
Lý Tử không phải rất đẹp trai, nhưng hắn cao ráo, đặc biệt so với Tiểu Tự thì hắn nam tính khí khái hơn hẳn, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, mắt một mí, là hình mẫu được khá nhiều con gái ưa thích. Hắn biết săn sóc lại dịu dàng, đối bạn bè là như thế, đối với bạn gái càng tốt hơn.
Ta cũng hỏi qua Tạ Oánh thích Lý Tử ở chỗ nào, Tạ Oánh trả lời rất đơn giản, cổ nói có lẽ đã bất cẩn rơi vào sự dịu dàng của Lý Tử, đến khi lấy lại phản ứng thì đã không thoát ra được, hơn nữa không biết khi nào mới có thể bứt ra.
Dịu dàng quá hiếm có, ta cũng thích người dịu dàng, cho nên ta thích Thi Cảnh Hòa, đương nhiên cũng có những thời điểm nàng không dịu dàng, nhưng lúc ấy ta lại thấy nàng rất đáng yêu, vậy là được.
Ta không biết ta có phải là người dịu dàng hay không, nhưng ngày thường ta đều tận lực làm cho ta và đối phương cảm thấy thoải mái, không đến mức xấu hổ hoặc là khó chịu muốn thoát đi.
Tạ Oánh dường như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô ấy nhìn ta nói: "Ủa khoan, không phải đang nói chuyện của ngươi sao? Tự dưng lại chuyển sang ta!". Cô ấy ném di động qua cho ta, "Mau mau, gọi điện hoặc là nhắn một cái tin, đừng có ù lì như heo chờ người ta liên lạc."
"...... Ngươi làm gì còn nhọc lòng hơn cả ta." Ta cầm di động mở khoá.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không muốn yêu đương nữa, ta muốn nhìn ngươi yêu đương."
Cô ấy mới vừa nói xong, Ngô Chân mang cả người hơi ẩm bước ra từ phòng tắm, trên đầu còn bọc khăn