Ta đã tưởng tượng ra được dáng vẻ Thi Cảnh Hòa lúc nói những lời này: đồng điếu nhỏ xinh, đôi mắt cong cong.
Ta nhấn nghe thêm một lần, đang muốn gửi voice trả lời thì nhận được một tin mới, nàng đánh chữ bảo ta trời lạnh thì không cần cầm điện thoại, đừng để tay bị lạnh tê, bảo ta chừng nào ở chỗ ấm áp thì hãy gửi tin.
Ta không phản đối, đồng ý cất điện thoại vào túi quần. Thế là cất luôn đến hết ngày, còn chưa có cơ hội dùng tới cục sạc pin. Bởi vì thời tiết Kỳ thành quá kinh dị, khắp nơi lạnh lẽo, không có ấm áp gì hết.
Buổi tối mệt rã rời về tới khách sạn, tắm xong ta lập tức muốn ngủ, thật là hiếm có, hiếm khi không uống thuốc mà ngủ được.
Thời gian qua thực nhanh, ngày thứ sáu chúng ta xuất phát đi Bí thị, ta không có chút lưu luyến nào khi rời khỏi Kỳ thành. Vì nơi này không có hồi ức tốt đẹp, ta đến chơi cũng không thấy vui vẻ, thậm chí nội tâm còn ẩn ẩn kháng cự.
Hiển nhiên cảm giác bất mãn phần nhiều là do thời cơ không đúng, ai kêu trùng hợp như vậy làm chi? Ở thời điểm mấu chốt lại phải rời Thi Cảnh Hòa để đi du lịch, mà còn từ chối không được.
Tiếng thở dài liên tục trong lòng cuối cùng hoá thành âm thanh gõ phím tạch tạch tạch, bày tỏ nhung nhớ của bản thân nhưng lại không được tính là bày tỏ.
Vì cái gì không tính? Bởi vì ta biểu đạt quá kín đáo, ta không có gan chơi lớn như Thi Cảnh Hòa.
Mặc dù nàng chưa chính miệng nói "nhớ" ngay trước mặt ta, nhưng mỗi ngày nàng đều cần mẫn đăng cái trạng thái "C đi ngày thứ x, nhớ em ấy", bấy nhiêu cũng đã đủ.
Rốt cuộc, ta nhịn tới được chủ nhật, buổi sáng ngày này cả đoàn từ Bí thị khởi hành về Vân thành.
Sáng sớm tâm tình ta thoáng đãng trong sáng, tám tiếng ngồi trên xe cũng không thành vấn đề.
Nhóm con gái đang ở hostel thu dọn hành lý, Thành Tư Nhất ngồi trước gương tô son, tô xong bặm môi một cái rồi nói với chúng ta: "Đẹp không?".
Ngô Chân rất phối hợp: "Đẹp, lúm đồng tiền quả là đảm đương nhan sắc cho nhóm chúng ta."
Thành Tư Nhất càng cười lộ rõ đồng tiền, lắc đầu nói: "Không phải em, các chị mới là đảm đương nhan sắc." Theo sau kết luận, "Em đảm đương phần đáng yêu."
Ngô Chân bật cười ha ha, kéo lại khoá vali.
Tạ Oánh đang kẻ mày cho ta, lông mày ta không đẹp, cần được trang điểm tỉ mỉ, mà ta không có kỹ thuật tốt như Tạ Oánh, bởi vậy sau khi soạn hành lý xong, cô ấy đã đến giúp ta.
Cô ấy cầm bút kẻ, nghiêm túc nhìn lông mày ta bắt đầu trổ tài, thuận miệng hỏi: "Chi Chi, ngươi dỗ được Thi muội chưa?".
Ta muốn lắc đầu nhưng nhớ tới ta không thể cử động, nhỏ giọng trả lời: "Không có dỗ."
Thật sự không có, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên dỗ thế nào, quan trọng là ta không biết nàng còn cần ta dỗ hay không.
Bởi vì từ đầu tới đuôi nàng không hề có dấu hiệu tức giận, lời nói đêm đó cũng giống như là nói đùa, ta bình tĩnh suy ngẫm cảm thấy rất có khả năng Thi Cảnh Hòa chỉ đùa giỡn một chút mà thôi.
Nàng vốn dĩ thích trêu chọc ta, không phải sao? Đâu phải chỉ có mỗi lần này.
Nhưng ta vẫn mua quà, có điều ta không giỏi chọn, lần kia nàng tặng khuyên tai sừng hươu cho ta vì nó có hài âm "Lục" với tên ta, nhưng nàng thì sao? Hài âm tên nàng không có gì để mua...
Cuối cùng ta thoát ly đoàn quân, đi mua một chai nước hoa cho nàng, gói trong chiếc hộp đẹp xinh tinh tế.
Ta không biết nàng có thích hay không, nhưng ta đã suy nghĩ vài ngày, cảm thấy món quà này rất tốt.
Tạ Oánh ghé vào tai ta nói, "Vậy nàng sẽ đến đón ngươi chứ?".
"Không biết." Ta lại sợ nàng không phải nói chơi, không dám khẳng định.
So với Kỳ thành, hai ngày vui chơi ở Bí thị làm tâm trạng ta thoải mái hơn, bên này cũng lạnh nhưng có tuyết rơi, dù tuyết rất nhỏ còn không đủ đọng thành lớp mỏng dưới đất.
Vân thành không có tuyết, hồi xưa thấy tuyết là thời đại học ở Liễu thành, tuyết nơi đó lớn hơn Bí thị nhiều lắm, giày đạp trên tuyết in ra dấu chân rất sâu, mùa đông là tuyết phủ trắng xoá.
Ta có chút hoài niệm, có lẽ mùa đông năm nay ta có thể trở về Liễu thành ngắm tuyết, từ khi tốt nghiệp ta chưa bao giờ trở về vào mùa đông.
Trên xe có điều hòa dần dần ấm lên, ta tháo khăn choàng cổ xuống ôm trong ngực, chiếc khăn có sọc đen trắng này được ta mua ở Bí thị.
Từ Bí thị ngồi xe về Vân thành mất tám tiếng, chỉ có một bác tài là không đủ, bởi vậy cả đoàn lại góp tiền thuê thêm tài phụ, hai người thay phiên lái.
Mười giờ sáng xuất phát, trên đường có ghé trạm dừng chân, thời gian dần qua, khoảng cách tới Vân thành chỉ còn hai tiếng.
Mọi người lúc này đều yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng xe chạy trên đường cao tốc.
Ta lấy khăn choàng che hờ lên mặt bắt đầu ngủ, không biết ngủ bao lâu thì bị động tĩnh bên người đánh thức.
Ta mơ hồ mở mắt ra, thấy Tạ Oánh đứng lên, Thành Tư Nhất ở bên cạnh cô ấy nói gì đó.
Nghe không rõ lắm, chỉ nhìn thấy Tạ Oánh gật đầu, kế tiếp nhỏ giọng nói với ta: "Chi Chi, ta qua chỗ khác ngồi đỡ, lúm đồng tiền có chuyện muốn nói với ngươi."
Ta gật gật đầu, lại nhắm mắt, lấy khăn che mặt.
Ta không có kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài đang hơi chói mắt, ta che khăn chỉ để thích ứng trạng thái một chút.
Mấy ngày nay hai chúng ta không có giao tiếp, có lẽ ngày đầu tiên tới Kỳ thành bị ta vả lại mấy câu nên Thành Tư Nhất cũng không còn muốn tự làm xấu mặt.
Ta không biết hiện tại con nhỏ này muốn nói gì, ta không muốn quan tâm tới, nhưng không thể không cất lời: "Có chuyện gì không ngại nói thẳng."
Bên cạnh vang lên khe khẽ thở dài rồi Thành Tư Nhất gọi ta, giọng điệu mềm mại ngọt ngào như trước giờ, nhưng không phải "Chi Chi" mà là "Lục Chi".
Đây là lần đầu tiên ta nghe Thành Tư Nhất gọi trọn vẹn họ tên, phản ứng trong lòng ta hiện tại có thể nói là gió êm sóng lặng, chả bù với lần đầu tiên nghe Thi Cảnh Hòa gọi thẳng họ tên ta.
Gần như nằm trong dự kiến, ta luôn cảm thấy Thành Tư Nhất vốn dĩ cũng không có tôn trọng ta bao nhiêu.
Tiền bối? Cái này chẳng qua là giả vờ tỏ ra lễ phép.
Chi Chi? Cái này chẳng qua là giả vờ tỏ ra thân thiện.
"Em nói đi." Ta nói.
Thành Tư Nhất hít sâu một hơi, hỏi: "Tại sao chị không thích em?".
Kỳ quái.
Ta hỏi ngược: "Mắc gì chị phải thích em?".
Thành Tư Nhất kéo khăn choàng của ta xuống, lom lom nhìn ta, hốc mắt đều đỏ: "Em tưởng là chuyến du lịch này sẽ được chơi với chị thật vui vẻ, nhưng em đúng là đã nghĩ nhiều rồi." Một giọt nước mắt lăn xuống, "Chị chán ghét em."
Ta hoàn toàn trố mắt, câm nín xem màn biểu diễn.
Qua vài giây, ta lấy ra khăn giấy đặt vào tay Thành Tư Nhất, "Chị hai, đừng diễn nữa, tui chẳng lẽ không biết chị thiệt tình thích tui hay không?".
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, khăn giấy vừa mới đặt vào tay, Thành Tư Nhất khóc càng lớn, dẫn tới sự chú ý của mấy người phía trước.
Ta trưng ra vẻ mặt vô tội, nhún vai tỏ ý không biết tại sao Thành Tư Nhất khóc.
Thành Tư Nhất vẫn khóc, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi rớt lên quần áo.
Khăn giấy ta đưa cũng vô dụng, Khổng Phóng đi xuống đây, hắn nhìn ta rồi cầm khăn giấy chùi nước mắt cho Thành Tư Nhất, an ủi nói: "Lúm đồng tiền em đừng khóc, khóc cái gì mà khóc?".
Thành Tư Nhất khóc đến ho khan, cầm khăn giấy tự chùi nước mắt, nhưng mũi còn sụt sịt, giọng cũng đứt quãng: "Chi...Chi, chị ấy...chị ấy nói chán ghét em."
Ta nhướng mày, nhấp môi không nói gì.
Khổng Phóng cau mày, hắn nhìn ta: "Lục Chi, mọi người đều là đồng sự, ngươi nói lời này cần thiết sao?"
Tạ Oánh cùng Tiểu