"Chi Chi ~"
Ta đang ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng Tiểu Tự gọi.
Mỗi lần hắn gọi tên ta, ta đều khó tránh khỏi nổi da gà toàn thân, là con trai chứ có đôi khi hắn nói chuyện còn điệu đà hơn ta, bất quá có thể lý giải, bởi vì hắn là chị em của chúng ta.
Tiểu Tự tên đầy đủ là Tiền Tự, bằng tuổi Tạ Oánh, cũng nghĩa là hơn ta một tuổi, đêm nay hắn chải tóc vuốt ngược, muốn làm khí chất bản thân mạnh mẽ lên một chút, nhưng giọng điệu nói năng vẫn bán đứng bản chất thụ của hắn.
Ánh mắt ta tập trung ở màn hình di động, một tay gỡ tay hắn khỏi vai ta: "Lấy móng heo ra".
"Ôi chao, ta có việc muốn tìm ngươi nha".
Tiểu Tự càng càn rỡ, không coi ai ra gì mà lôi kéo cánh tay của ta lắc lắc.
Lần này cùng ăn cơm đều là đồng đạo, người không nhiều lắm, ngoài Tiểu Tự còn có một thanh niên khác là Lý Tử, nhưng hắn không giống Tiểu Tự, hắn là trai thẳng đã có bạn gái.
Hiện tại chúng ta đang ngồi trong một gian phòng ở một nhà hàng Trung Hoa, thức ăn đã được dọn lên, nhân viên phục vụ cũng đã lui ra ngoài.
Tạ Oánh đang cùng Lý Tử chơi oẳn tù tì phạt rượu, còn ta ngồi một bên vui vẻ uống nước chanh.
Ta nhướng mày, vẫn không nhìn hắn, nói: "Ta không giúp ngươi đi ứng phó ba mẹ ngươi nữa đâu". Ta nhấn mạnh nói thêm, "Chúng ta đã chia tay".
Tiểu Tự không có che giấu xu hướng giới tính với chúng ta, nhưng trước mặt ba mẹ thì hắn là một trai thẳng có bạn gái, tương lai còn sẽ kết hôn sinh con.
Trước đó hắn có tìm Tạ Oánh, còn dẫn cổ đi gặp gia trưởng, qua một đoạn thời gian thì nói với người nhà là đã chia tay, hắn cần thời gian quên cổ.
Sau thời gian đó, nhà hắn lại thúc giục, hắn bắt đầu tìm tới ta, muốn ta sắm vai bạn gái tạm thời.
Qua đại khái nửa năm, hắn cùng bạn trai chia tay, hắn đau lòng muốn chết, trong nhà hỏi hắn bị làm sao, có phải là cùng ta chia tay hay không, hắn nói phải.
Trước mắt xã hội tuy rằng đã cởi mở bao dung hơn với đồng tính luyến ái, nhưng có những gia đình vẫn không thể tiếp thu con cái của chính mình là người đồng tính, bởi vậy họ trăm phương nghìn kế mà ngăn trở.
Gia đình Tiểu Tự là một trong số đó, hồi đại học hắn cùng bạn trai tình đầu đang ôm nhau ở ký túc xá thì bị ba mẹ đến thăm bắt gặp, sau đó ba mẹ đổi ký túc xá cho hắn, còn giám sát bắt hắn tìm bạn gái.
Nếu không làm theo thì sao? Nếu không thì mẹ hắn liền nhảy sông tự vẫn.
Bởi vậy về sau ở trước mặt ba mẹ, Tiểu Tự biểu hiện đến không thể thẳng hơn, ít nhất video call hay dẫn về nhà đều là bạn gái, nhưng sau lưng, hắn vẫn quen con trai.
"Ai chài..." Tiểu Tự bặm môi, chực chờ muốn khóc, "Chúng ta vẫn là chị em tốt không phải sao?".
Ta liếc mắt, bị bộ dáng này của hắn làm buồn nôn, ta lấy tay đẩy mặt hắn ra: "Ghê tởm chết, đừng diễn nữa, cũng không phải là đang công tác".
Mặt mũi hắn dễ nhìn, hơn nữa còn biết bảo dưỡng, ăn diện cũng không tệ, nên thường xuyên có nữ sinh tới tìm hắn thuê làm bạn trai.
Tiểu Tự thuận thế bắt được cánh tay của ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Chi Chi tỷ tỷ, cầu xin, giúp tiểu đệ một lần."
Ta thở dài, cạn lời nhìn lên trời. A không đúng, hẳn là trần nhà.
Qua hai giây, ta hỏi: "Chuyện gì?".
"Vẫn là chuyện ba mẹ ta, họ phi thường vừa lòng ngươi, kêu ta theo đuổi ngươi trở lại."
"......" Ta thoát khỏi tay hắn, đặt khuỷu tay lên bàn, chống đầu nhìn hắn, "Sau đó thì sao?".
"Ngươi chỉ cần nói ngươi ghét bỏ ta, sẽ không tái hợp với ta là được".
Ta búng tay một cái: "Được, cái này dễ ợt." Ta cười, "Ta rất là chán ghét ngươi".
Tiểu Tự đứng lên, khom lưng vịn lấy bả vai ta: "Thấy ghét hà!".
Lý Tử cùng Tạ Oánh đang tạm ngừng uống, ta nhìn gương mặt phiếm hồng của Tạ Oánh, nói: "Uống ít chút xíu, bằng không một hồi ta không dọn nổi ngươi".
Ta không có uống rượu, bởi vì uống sẽ không lái xe được.
Tạ Oánh gật đầu: "Uh, biết rồi".
Nói xong cổ liền đập trán xuống bàn, nằm xuống.
Ta: "......"
Lý Tử cũng uống không ít, thoạt nhìn cũng giống muốn ngã gục xuống bàn.
Tiểu Tự cầm ly rượu trong tay hắn đổi thành ly nước, nói: "Uống đi".
Ta xoa xoa đôi mắt, có chút mệt mỏi, ánh đèn ở đây giống như có thể thôi miên.
Ta tìm đề tài, hỏi Tiểu Tự: "Mấy ngày nay ngươi có nhiệm vụ gì không?".
"Có." Tiểu Tự cười hắc hắc, "Đi mua sắm mang vác túi cho mấy chị em".
Ta: "Là chị em thật hay là chị em giả?".
"Hỏi thừa gì a! Đương nhiên là nữ sinh!"
Ta uh huh, lại nghe hắn hỏi: "Ngươi thì sao?".
Ta nhịp đầu ngón tay trên mặt bàn, trông ánh mắt chờ đợi của hắn, ta mỉm cười thần bí: "Không nói cho ngươi".
"Ầy".
Hôm nay chính là ngày cuối phải trả lời cho Đới Thịnh, bây giờ đã là 8 giờ 30 tối mà ta còn chưa gửi tin cho hắn. Ta thở ra một hơi, cảm thấy hiện tại thời gian cũng không sai biệt lắm. Ta cầm lấy di động, nói với Tiểu Tự: "Ta ra ngoài gọi điện thoại, chút nữa trở về."
"Đi đi, ở đây còn có ta." Tiểu Tự vỗ vỗ bả vai chính mình.
Ta ra khỏi nhà hàng, tới một băng ghế dưới tàng cây ven đường ngồi xuống.
Đã là cuối mùa hè, gió mang theo mát lạnh, thổi tới trên mặt còn rất thoải mái. Ta vuốt vuốt tóc, thanh hạ giọng nói, gọi điện cho Đới Thịnh.
Sau vài tiếng reng, bên kia liền tiếp nhận, hắn mở lời trước, gọi tên ta: "Lục tiểu thư". Hắn hỏi: "Cô nghĩ kỹ rồi chứ?".
"Đúng vậy."
"Vậy xin hỏi cô nhận hay là không nhận?".
Ta mím môi, nhìn phía trước nhà hàng người