Ta nói xong lại cảm thấy lời ta vừa nói có chút sai sai: "Không đúng, chị cũng không có đổi trắng thay đen, ở trên xe từ đầu đến cuối đều là gái đây tự biên tự diễn, biết con nít khóc thì có kẹo ăn hay gì?"
Thành Tư Nhất hơi siết chặt nắm tay, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, Tạ Oánh ở một bên cười: "Làm gì đấy? Em còn muốn đánh nhau?"
Tạ Oánh vừa nói xong, Thành Tư Nhất liền đổi sắc mặt, cười nhẹ nói: "Sao mà dám chứ? Em một người mới vào nghề nửa năm nay sao dám làm như vậy? Chỉ là như cũ không hiểu em đắc tội Lục tiền bối chỗ nào mà khiến cho chị ấy có vẻ đã không thích em ngay từ đầu?"
Ta ghi âm không đại biểu Thành Tư Nhất không biết ghi âm, bởi vậy hiện tại mọi người nói chuyện như là đang đánh thái cực, mà việc ta cần làm là ném cái nồi này ra.
Cho dù ta muốn lui vòng, nhưng trước khi lui vòng tốt nhất vẫn nên giữ thanh danh trong sạch.
"Từ lúc ban đầu liền tìm người lan truyền chính mình sẽ là một Lục Chi tiếp theo, Thành Tư Nhất, cái nghề này của chúng ta, tiếp xúc nhiều nhất chính là giới giải trí, em thật cho rằng bọn chị sẽ xem không hiểu cách bám danh này sao? Cái danh hiệu 'một Lục Chi tiếp theo' này thật đáng giá nhỉ, đùi của Chi Chi chúng ta xem ra cũng thật đủ to." Tạ Oánh không nhanh không chậm nói, "Nếu là tới xin lỗi, vậy nói nghe thử em xin lỗi cái gì?".
Ta không nói chuyện, cũng buông xuống điện thoại di động, nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương.
"Lục tiền bối trước đó không phải đã đăng ở vòng bạn bè, kêu em xin lỗi sao?"
Ta cười: "Chị nói chính là, khi nào lăn lại đây xin lỗi chị, nếu em biết nghe lời như vậy, sao không thấy em lăn tới?"
Tạ Oánh "ối trời" một tiếng: "Chi Chi, người ta cũng không phải trái banh, lăn cái gì mà lăn?"
Ta nửa híp con mắt quan sát, Thành Tư Nhất thật sâu mà hít một hơi, vẫn duy trì biểu tình trấn định: "Nói là xin lỗi, kỳ thật em tới để nói lời cảm ơn, cảm ơn Lục tiền bối trước đó giúp em bận rộn chuẩn bị này kia, dù rằng em nhờ chị hỗ trợ đặt phòng khách sạn mà chị cũng không muốn."
Lời này thiệt rất có ý tứ, một chút ý vị cảm ơn đều không có.
Ta nhướng nhướng mày, hỏi: "Đang live stream hả?"
"Nghe không hiểu Lục tiền bối đang nói cái gì."
Ta thật dài mà "Ồ" một tiếng: "Tốt, vậy mời trở về đi, chị cũng rất hiếm gặp ai giống như em, lần nào cũng tới dán người lên cửa nhà chị."
Tạ Oánh ngáp một cái: "Chi Chi, mắt ta đau đau, có phải là tại nhìn trúng thứ gì không nên nhìn hay không a? Không biết có bị nổi mụn lẹo giống ngươi không nữa?"
"......"
Thành Tư Nhất bỗng nhiên cười: "Nếu Lục tiền bối đã tiếp nhận lòng biết ơn của em, vậy em không quấy rầy nữa."
Nói xong Thành Tư Nhất liền xoay người rời đi, "Ầm" một tiếng, cửa nhà bị đóng sầm lại.
Ta cùng Tạ Oánh hai người ở trên sô pha giương mắt nhìn, ta tắt ghi âm, nhăn nhăn mày: "Oánh Oánh, ta cùng Thành Tư Nhất đâu có thù hằn gì đúng không? Ý là nói trước kia."
"Không có, thậm chí WeChat ngươi còn chưa thêm, cũng chỉ gặp mặt có một lần mà thôi, lấy đâu ra thù hằn?"
"Cho nên......thật chỉ là đơn thuần ghen ghét ta? Ghen ghét ta lớn lên đẹp hơn tài nguyên tốt hơn?"
Tạ Oánh lắc đầu: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy." Cổ đứng lên, "Chút nữa ta đi trước có việc."
Ta gật đầu: "Ừ, ta cũng phải đi ra ngoài."
Ta lại gửi tin cho Thi Cảnh Hòa, nàng vừa mới hỏi tiến độ, ta nghĩ nghĩ, hồi phục nàng là ta muốn đi ngủ, buổi chiều đi đón nàng tan làm.
Ở trong mắt nàng, ta đã là một người thất nghiệp, mà ta không thể nói là mình đi gặp khách hàng. Ta đành phải nói dối.
Dù gì ngày mai kết thúc, ta cũng liền "gác kiếm giang hồ chậu vàng rửa tay", không bao giờ phải lừa nàng nữa.
Hôm nay là vị khách thứ ba cũng là đơn hàng cuối cùng, đây là một chị gái khoảng độ tuổi 30, tên gọi Dương Thanh Điềm, kinh doanh một siêu thị nhỏ, sinh ý bình thường, có một cô con gái đang học tiểu học, chị này ly hôn đã nhiều năm, là một người mẹ đơn thân.
Ta cùng chị ấy nói chuyện một buổi trưa, đã biết những chuyện phiền não của đương sự.
Chị gái 30 tuổi độc thân, hơn nữa bản nhân lớn lên không tồi khí chất cũng tốt, bởi vậy cũng có đàn ông theo đuổi, nhưng chị này không để mắt người nào hết, chính xác mà nói, người chỉ thích thì không có theo đuổi chỉ.
Chị thích một người đàn ông có vợ, đối phương thường xuyên tới chỗ chị mua đồ, hơn nữa chị cho rằng đối phương cũng thích mình, này không phải chị ảo giác, bởi vì người ta vẫn luôn nhìn chị bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
Tuy rằng đều không có lẫn nhau thêm số liên lạc, nhưng có đôi khi tình cảm chính là khống chế không được, Dương Thanh Điềm cứ như vậy dần dần mà thích người đàn ông đó.
Chị nói chị rất hoang mang, bởi vì sự rung động này không có ở chồng trước, chị tới 30 tuổi mới rốt cuộc cảm nhận được cảm giác trong không khí tràn ngập sắc hồng.
Ta: .....
Nói tóm lại, Dương Thanh Điềm chính là đang giãy giụa, có nên xin cách thức liên hệ, có nên tiếp tục phát tiển quan hệ cùng người đàn ông kia.
Chị ấy nói xong, cũng không nghe ta kiến nghị liền rời đi, kêu ta ngày mai lại nói sau, con gái chị sắp tan học, cần phải đi đón.
Vì thế ta mang tâm sự nặng nề lái xe đến tiệm kẹo, tới lúc ngồi trên sô pha rồi mà ta vẫn còn suy nghĩ chuyện này.
Tiểu Dương bọn họ đã đi rồi, trừ bỏ ta cùng Thi Cảnh Hòa, phòng làm việc hôm nay còn có Bùi Khả Nhiên.
Một lát sau, Bùi Khả Nhiên duỗi duỗi người, ngáp một cái rồi nhìn ta, hỏi: "Chi Chi, các ngươi buổi tối ăn cái gì a?"
Ta lắc đầu: "Còn chưa biết."
Bùi Khả Nhiên lại quay đầu nhìn Thi Cảnh Hòa: "Cảnh Hòa, ngày mai là cuối tuần, lại không đi làm, tối nay đi phòng bếp tư nhân làm bữa cơm đi?" Cổ giả vờ lau lau nước mắt, "Ta thật quá tưởng niệm đồ ăn ngươi làm."
Thi Cảnh Hòa từ máy tính ngẩng đầu nhìn Bùi Khả Nhiên, bất đắc dĩ mà giương lên khóe môi: "Thôi được, vậy ngươi trước hạ đơn mua đồ ăn, ta không muốn lại đi dạo siêu thị."
"Tốt!"
Ta ở một bên hỏi: "Có đón Miêu Miêu không?"
Thi Cảnh Hòa gật gật đầu: "Ừ có."
Nàng nói xong đứng lên, "Bây giờ đi đón con bé thôi, Nhiên Nhiên ngươi đi chuẩn bị đồ ăn? Ta cùng Chi Chi đi đón em gái ta."
Bùi Khả Nhiên