Lục Chi về Vân Thành, nhưng Thi Cảnh Hòa còn ở Liễu Thành, bởi vì Lôi Y sắp sinh em bé.
Nhưng có lẽ cái ý niệm muốn được tham dự vào cuộc đời một người đọng lại quá lâu, làm lòng Thi Cảnh Hòa không yên.
Nàng thất thần rất nhiều lần, mà mỗi lần như vậy, tiếng khóc yếu ớt của Lục Chi vào đêm uống rượu kia lại văng vẳng trong đầu.
Người có diện mạo thanh thuần như Lục Chi, khóc lên quả thật làm người đau lòng, muốn bảo hộ.
Thi Cảnh Hòa biết, chính mình cũng không ngoại lệ, hơn nữa ý nghĩ ấy càng lúc càng thôi thúc trong lòng nàng.
Gần đến ngày sinh, Lôi Y mỗi ngày đều nằm trên giường, Thi Cảnh Hòa ngồi bên cạnh gọt trái cây, mải nghĩ về chuyện Lục Chi, thiếu chút nữa đã cắt trúng ngón tay.
May mắn chỉ là sượt qua, nhưng cũng đủ để cho Thi Cảnh Hòa lập tức hoàn hồn.
Lôi Y nhìn nàng, hỏi: "Cảnh Hòa, cậu gần đây có tâm sự gì phải không?"
"Huh?"
"Là do chuyện của Niệm Niệm sao?"
"Sao lại nhắc tới cậu ấy." Thi Cảnh Hòa tiếp tục gọt vỏ, nàng chăm chú nhìn động tác tay mình, qua một lát nói, "Chỉ là cứ luôn nghĩ đến một em nhỏ."
Tánh nhiều chuyện nổi lên, Lôi Y hỏi: "Không kể nghe sao?"
Thi Cảnh Hòa cười nhìn nàng, "Có gì đâu mà kể, rất có thể chỉ là ảo giác."
Rất có thể, ý muốn bảo hộ Lục Chi là ảo giác.
Lôi Y sinh xong, Thi Cảnh Hòa ở Liễu Thành thêm mấy ngày rồi mới xuất phát về Vân Thành.
Trong lúc này Lục Chi có nhắn tin, muốn mời nàng đi ăn để cảm ơn nàng đã săn sóc khi say.
Thi Cảnh Hòa trên cơ bản có thể xác định, Lục Chi tỉnh lại không nhớ đã xảy ra chuyện gì, bằng không như thế nào còn sẽ mời nàng đi ăn cảm ơn, không phải là nên cảm thấy thật ngượng ngùng sao?
Nhưng lại bởi vì hơn mười ngày không ở Liễu Thành, công việc của Thi Cảnh Hòa chồng chất như núi, nàng tạm thời cũng không có nhiều thời gian hẹn riêng Lục Chi, dứt khoát kêu Lục Chi tới tiệm kẹo.
Thi Cảnh Hòa rất rõ mình muốn cái gì, bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không phải không muốn nhìn thấy Lục Chi, nàng muốn nhìn xem từ lần đó tách ra, qua mấy bữa khí sắc Lục Chi có tốt hơn lên chút nào không.
Mà đương khi Lục Chi thật sự vào văn phòng, Thi Cảnh Hòa lại không dám cho Lục Chi dù chỉ một ánh mắt, chỉ cần nhớ tới ý niệm nhảy ra đêm hôm đó, tâm tình nàng liền sẽ có một tia rối loạn.
Cũng may chỉ có một tia, dẫu cho nội tâm nàng sớm đã không còn bình tĩnh.
Do quá bận, không đủ thời gian cùng nhau đi ăn tối, Thi Cảnh Hòa để cho Lục Chi đi quán đối diện mua đồ ăn về, coi như Lục Chi đã cảm ơn xong.
Nhưng không biết Lục Chi bị gì nữa, tự nhiên nói ra cái câu "Wonderful" kia.
Thi Cảnh Hòa cũng không kịp phản ứng gì nhiều, trực tiếp đưa thuốc đau đầu cho Lục Chi, chờ Lục Chi đi rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì thái độ của Lục Chi đổi khác so với trước đó, như bây giờ thật sự là khác thường.
Hết hỏi có muốn mát xa đầu không rồi lại nói gì mà "wonderful", quá khác thường.
Bất quá có một vấn đề đáng giá suy ngẫm, Lục Chi biết nàng thật ra vốn biết em ấy không phải gái thẳng sao? Chứ không thôi cớ gì em ấy đi nói "cong đến suиɠ sướиɠ"?
Thi Cảnh Hòa nghĩ không ra, đơn giản không nghĩ nữa, công việc vẫn quan trọng hơn.
Có lẽ Lục Chi cũng cảm thấy ngày đó nói chuyện quá xấu hổ, hai ba ngày không có liên lạc nàng, mà chính Thi Cảnh Hòa cũng không có thời gian nhắn tin cho Lục Chi, việc dồn quá nhiều, nàng lại bị cảm.
Thể chất Thi Cảnh Hòa không tốt lắm, chuyện này không phải bí mật gì đối với những người quen biết nàng, cách không lâu nàng sẽ bị cảm một lần, có đôi khi là bởi vì gió thổi nhiều, cũng có khi giống như bây giờ, do công việc tới tấp dồn dập.
Bởi vậy trước kia nàng mới bớt chút thời giờ đi tập gym, muốn làm thân thể khỏe mạnh hơn, nhưng chẳng đạt hiệu quả mấy, nàng vẫn bởi vì cảm mạo mà khó chịu.
Nhưng khi Lục Chi gửi voice tới, Thi Cảnh Hòa liền cảm thấy không chỉ có một mình nàng là đang nhận hết khó chịu, Lục Chi nói em ấy bị trái banh đập trúng đầu, sưng đau một cục.
Thi Cảnh Hòa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp gõ chữ 【 thương vậy 】 làm hồi đáp, nhưng gửi xong nàng mới thấy không ổn, lập tức rút về.
Thi Cảnh Hòa chưa bao giờ gửi tin kiểu này cho người khác, mặc dù thật ra hai chữ đó cũng không đủ nói lên điều gì.
Vốn dĩ Thi Cảnh Hòa muốn gửi thêm gì đó khách sáo quan tâm mặt ngoài là được, nhưng mẹ nàng đúng lúc vào phòng thấy nàng lại đang nhìn điện thoại chằm chằm, suy xét cho sức khoẻ thân thể, mẹ nàng đã cầm đi điện thoại, muốn nàng ngoan ngoãn nằm ngủ.
Thi Cảnh Hòa: ......
Ngày hôm sau cả người dễ chịu không ít, Thi Cảnh Hòa nhận được tin nhắn của Bùi Khả Nhiên.
Bùi Khả Nhiên hỏi nàng là có phải Lục Chi thất tình hay không, chứ không sao lại muốn mua kẹo dành cho người thất tình, cửa tiệm đang định tìm người ship qua.
Thi Cảnh Hòa nghi hoặc, lại nghĩ tới chuyện tối qua nàng rút về tin nhắn, cho nên tự tiến cử mình đi đưa đồ.
Vừa lúc mấy ngày nay không nhìn thấy Lục Chi, cũng vừa lúc nàng có chuyện muốn chứng thực.
Vì thế Thi Cảnh Hòa lái xe qua tiệm kẹo, tiếp theo đến chỗ Lục Chi.
Đương khi đứng ngoài cửa rồi, Thi Cảnh Hòa bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì nàng cảm thấy hành vi của mình có hơi kỳ quái, rõ ràng nàng không cần thiết lại đây, không phải sao?
Còn chưa kịp làm rõ suy nghĩ trong đầu, cửa đã mở, Lục Chi hiển nhiên rất kinh ngạc khi thấy nàng.
Thi Cảnh Hòa buột miệng hỏi: "Em......!thất tình?"
Nàng cũng không hiểu chính mình vì sao để ý chuyện này như thế, để ý đến mức phải chạy qua hỏi trực tiếp.
Cũng may, cũng may Lục Chi nói đó là bạn của em ấy, không phải em ấy.
Tiến vào nhà Lục Chi là ngoài ý liệu, ban đầu Thi Cảnh Hòa chỉ định tới đưa kẹo nhìn thấy Lục Chi thì tốt rồi, nhưng sau đó nàng lại ngồi xuống sô pha, hơn nữa còn ôm ly nước ấm trong tay.
Thi Cảnh Hòa cũng không biết mình ngồi ở chỗ này có ý nghĩa gì, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nàng lập tức giải thích cho Lục Chi biết vì sao nàng đã không nhắn tiếp.
Bỗng chốc hướng đi của cuộc trò chuyện này thay đổi, Thi Cảnh Hòa nghĩ tới tin tức Dư Mặc tiết lộ, rằng Lục Chi đã từng nói thái độ của nữ sinh kia rất gắt, cộng cả việc lần trước ở Liễu Thành, Thi Cảnh Hòa cảm thấy có lẽ mình bị ma ám thật rồi, thậm chí đi hỏi thẳng Lục Chi về bạn gái cũ.
Nàng biết càng nhiều sự tình hơn, nhưng lời ra khỏi miệng lại chỉ dám nói dối, bảo là do Dư Mặc cung cấp tin.
Thi Cảnh Hòa một mặt nói dối một mặt âm thầm xin lỗi Dư Mặc, bởi vì nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng mà lại kéo ra Dư Mặc.
Tới lúc ra khỏi nhà Lục Chi, Thi Cảnh Hòa vẫn còn cảm thấy tâm tình có chút không yên.
Từ sau cái đêm Lục Chi say rượu để lộ ra mặt yếu ớt, Thi Cảnh Hòa vẫn luôn nghĩ rất nhiều về Lục Chi.
Nàng hẳn là cần bình tĩnh một chút, hai ngày này trạng thái nàng không tốt lắm, có thể là do cảm mạo ảnh hưởng.
Chính vì điều này, khi Lục Chi gọi điện thoại đến nàng đã không muốn nghe, để mẹ nghe giúp, nàng ở một bên yên lặng nghe lén.
Cái tên mà nàng lưu đơn thuần chỉ là đùa giỡn, không nghĩ tới mẹ nàng mở miệng đi gọi "Chi Trượng".
Thi Cảnh Hòa: .....
Cuộc gọi kết thúc, Thi Cảnh Hòa nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ, mẹ có biết Chi Trượng có nghĩa là gì không?"
"Không biết." Mẹ Thi trả lời.
Thi Cảnh Hòa: "Tốt."
Nàng không có mặt mũi gặp Lục Chi, lúc trước lưu tên này chẳng qua là do Lục Chi chọc ghẹo kêu nàng "Hòa tiên cô", nhưng hiện tại người ta đã hết chọc rồi, nàng lại còn như vậy.
Thi Cảnh Hòa hít hít cái mũi, tính trễ một chút lại gọi điện thoại qua, khi nãy Lục Chi gọi chưa nói là có chuyện gì.
Nhưng cuộc gọi mới vừa chuyển tiếp, Thi Cảnh Hòa liền nghe được một giọng nữ khác, cô gái này nói có người thích Lục Chi, nàng nghe không rõ tên người nọ, nhưng đại khái đoán đó là tên con gái.
Thi Cảnh Hòa cũng không cảm thấy kỳ quái, Lục Chi trông rất ngoan ngoãn, bất luận là đồng giới hay là khác giới, sẽ thích em ấy là chuyện hết sức bình thường.
Có vẻ cô gái biết mình nói hớ, bổ sung thêm người kia chỉ là sùng bái Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa nghe mà không nhịn được cười, thanh âm này diễn xuất cũng quá mức vụng về.
Nhưng không liên quan đến nàng, Thi Cảnh Hòa dùng ngữ khí việc công xử theo phép công, hỏi Lục Chi giữa trưa gọi điện thoại có chuyện gì.
Thực hiển nhiên, Lục Chi không có "mang thù", thậm chí còn nói em ấy đói bụng, hỏi nàng muốn cùng đi ăn tối không.
Thi Cảnh Hòa không có từ chối, sau đó lên xe Lục Chi, hai người đi ăn ramen.
Trên đường, Lục Chi học người khác kêu nàng "Thi muội", Thi Cảnh Hòa vừa thầm mắng trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, cuối cùng quyết định "trả thù" Lục Chi trong lúc ăn.
"Chị còn tưởng em sẽ chọn mì trường thọ."
"Trường trong thường xuyên, Thọ trong bị thương."
Nói xong lại cảm thấy bản thân đùa ác quá, chọc Lục Chi rất thú vị, đặc biệt là phản ứng của em ấy khi nghe nàng nói ra câu đó.
Thật sự là quá mức đáng yêu.
Đáng yêu đến nỗi Thi Cảnh Hòa muốn đăng Weibo, nghĩ sao thì làm vậy, nàng tìm cớ chụp ảnh.
Đa số bạn bè xuất hiện trên Weibo Thi Cảnh Hòa đều là tồn tại dưới hình thức "Bạn thân x" "Bạn bè x", ví như Lôi Y chính là bạn thân A.
Bài đăng lúc hơn 10 giờ tối, bình luận không ngừng gia tăng, Thi Cảnh Hòa lại không có bao nhiêu thời gian đi xem.
Bởi vì Chung Niệm nói cô ấy muốn tới Vân Thành tìm nàng, lúc sau lại đi Liễu Thành thăm Lôi Y.
Thời đại học, các nàng quan hệ rất tốt, hiện tại Lôi Y sinh em bé, Chung Niệm muốn đi thăm cũng là đúng lý hợp tình.
Nhưng Thi Cảnh Hòa không rất cao hứng, nguyên nhân là do ngày hôm sau Lục Chi hỏi nàng muốn cùng đi xem phim hay không, nàng lại đi không được.
Sau tối hôm qua, Thi Cảnh Hòa suy nghĩ thật lâu, nàng phát hiện cảm giác của mình đối với Lục Chi khá kỳ quái.
Từ hôm thấy Lục Chi say rượu, nàng vẫn luôn muốn thân thiết Lục Chi hơn một chút, muốn biết càng nhiều chuyện về Lục Chi.
Tuy rằng không chính thức trải qua tâm động, nhưng Thi Cảnh Hòa đã ra được kết luận, khả năng trước mắt nàng thích Lục Chi......?
Bởi vì thích, cho nên mới muốn có được đáp án chính xác cho việc "thất tình", xem chính mình có phải hiểu lầm rồi không.
Bởi vì thích, cho nên mới muốn trêu chọc Lục Chi.
Bởi vì thích, cho nên mới muốn khoe trên Weibo rằng Lục Chi đáng yêu thế nào.
Hơn nữa thích đến mức nàng muốn lập tức bỏ xuống Chung Niệm, đi tìm Lục Chi xem phim, cùng Lục Chi ở bên nhau nhiều hơn.
Chính là tạm thời không được, nàng còn chuyện chưa giải quyết xong.
Ngày hôm sau phải xuất phát đi Liễu Thành, Thi Cảnh Hòa không thể không chờ đến lúc sau trở về lại tìm Lục Chi.
Lôi Y còn ở cữ, thấy hai cô bạn tới thăm thì rất vui vẻ, Thi Cảnh Hòa cũng cầm lòng không được lộ ra tươi cười.
Các nàng thật sự chơi rất thân, cho dù cùng Chung Niệm chia tay, nhưng quan hệ cả ba cũng không có bởi vậy mà đóng băng.
Thi Cảnh Hòa vẫn luôn biết, bản thân đã từng không đủ thích Chung Niệm, thời điểm hai người bên nhau, Chung Niệm tuy đúng là trap girl, nhưng đối nàng cũng là thật sự ôn nhu.
Đặc biệt là đoạn thời gian nhà nàng xảy ra chuyện, Chung Niệm càng cẩn thận tỉ mỉ, rất là chiều chuộng săn sóc.
Chính xác mà nói, hiện tại Chung Niệm đề ra yêu cầu nàng không có từ chối cũng là vì cảm tạ Chung Niệm năm đó đã ở bên an ủi nàng.
Chờ đem tất cả nợ trả hết, Thi Cảnh Hòa cảm thấy mình sẽ không lại như bây giờ đối với Chung Niệm hữu cầu tất ứng.
Thi Cảnh Hòa không biết Lục Chi nghĩ thế nào, nhưng nàng trong mấy ngày này thật sự là có nhớ đến Lục Chi, dù nàng cũng không rảnh rỗi.
Chung Niệm lại hướng nàng khóc than kể khổ, nói rằng hôn nhân không hạnh phúc, nói rằng ông xã không yêu thương gì mình.
Những lời này Thi Cảnh Hòa nghe đến phát chán, nhưng vẫn kiên nhẫn mà đương người nghe, nàng nghĩ nhịn thêm một chút, qua ít hôm là có thể về Vân Thành gặp Lục Chi.
Bức ảnh Thi Cảnh Hòa chụp Lục Chi ở tiệm mì, đã sớm bị Thi Cảnh Hòa nhìn không biết bao nhiêu lần.
Nàng quả nhiên vẫn là thích nhất đôi mắt Lục Chi, mấy năm trước lần đầu tiên thấy em ấy, ấn tượng khắc sâu nhất cũng là đôi mắt.
Qua mấy năm, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, nhìn ai đều như là mang theo tràn đầy tình cảm, gương mặt ngây thơ đơn thuần cộng thêm ánh mắt kia, làm người khác cảm giác em ấy tùy thời sẽ bị bắt cóc đi mất.
Suy nghĩ dần chuyển tới vết thương trên cổ Lục Chi, nàng vẫn không rõ lắm nguồn gốc vết thương này, chính là tưởng tượng đến liền sẽ cảm thấy khó chịu cùng đau lòng.
Dường như, từ đầu đến cuối, bản thân nàng đã trộn lẫn "đau lòng" vào trong tình cảm.
Bất quá, thay vì nói là đau lòng, chi bằng nói là thấy thương.
Bạn gái tình đầu mà em ấy yêu thích sâu đậm lại chưa từng thích em ấy, ba mẹ thì qua đời, hơn