Sau lần cãi nhau kịch liệt hôm đó, Trình Chí Viễn suốt một tuần qua không biết ở nơi nào lại không về nhà.
Biết bản thân mình hôm đó đúng là có phần kích động nên đã nói vài lời quá đáng với hắn.
Vậy nên, hôm nay cô đã chủ động gọi điện thoại tìm Trình Chí Viễn, thấy hắn không nghe máy, cô quyết định thay quần áo đến CLB để tìm.
Trong lúc vội vã chẳng may chật chân, Lục Tử Anh ngả lăn ra sàn.
Tuy không phải ngả từ bậc thềm cầu thang ở độ cao quá cao, nhưng vẫn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Lục Tử Anh nằm trên sàn, thân thể chẳng còn chút sức lực, cơn đau dưới bụng lại ập đến.
Cô đau đớn cau mày cố gắng chịu đựng, nhìn chỗ nước màu vàng nhạt ở giữa hai ch@n bắt đầu chảy ra.
Vỡ ối rồi!
Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến mức thần sắc tái nhợt, cố gắng tìm điện thoại trong chiếc túi xách cạnh đó, nhanh chóng gọi cho hắn.
Đã là cuộc gọi thứ ba, vẫn không thấy người nhắc máy.
Cạch!
Một cú đánh vừa phải, trọng tâm chính xác.
Phút chốc, những viên bi đủ loại màu sắc đã bắt đầu di chuyển vào những chiếc lổ nhỏ được thiết kế ở sáu góc trên bàn.
Nghiên Tiểu Hy ngồi một bên xem hắn chơi bi-a, không quên vỗ tay cổ vũ, tấm tắc khen ngợi.
-"Chí Viễn, anh giỏi thật đó!"
Trình Chí Viễn nâng mắt, kiêu ngạo nhìn cô ta.
Hắn chẳng mấy quan tâm đ ến lời khen ngợi này, vốn dĩ trong lòng có chuyện không vui nên tìm đến đây để giải tỏa căng thẳng.
Ai ngờ Nghiên Tiểu Hy lại bám theo đến tận nơi này.
Thật ra Trình Chí Viễn có rất nhiều tài năng vô dụng lắm!
Lần thứ tư nhìn thấy điện thoại đổ chuông, hắn nhìn sang có chút do dự, lại nhớ đến chuyện cãi nhau khi đó, hắn hậm hực nhặt lấy điện thoại ném luôn sang một xó nào đó.
-"Chí Viễn, em cũng muốn chơi.
Anh dạy em được không?"
Nghiên Tiểu Hy phấn khởi chạy đến, tiện tay cầm theo một cây cơ, hào hứng bái sư.
-"Được.
Mau qua đây."
Hắn nào hay biết, sự giận dỗi trẻ con này của mình lại vô tình gây ra chuyện chẳng thể cứu vãn.
Lục Tử Anh đã được đưa đến bệnh viện, do túi nước ối đã vỡ nên kỳ sinh nỡ đến sớm hơn dự định.
Gần hai canh giờ trôi qua, Lệ Mỹ Kỳ ngồi trước phòng cấp cứu.
Sau khi ký một số thủ tục, giấy tờ nhập viện cho cô xong, Lệ Mỹ Kỳ lo lắng trong lòng, miệng không ngừng cầu nguyện.
Cũng may, khi đó cô bạn đến nhà tìm cô.
Vừa hay gặp phải tình cảnh này, Lệ Mỹ Kỳ gấp rút lái xe chạy thật nhanh đưa cô đến bệnh viện.
Trong cơn mê man, tiếng khóc chào đời của trẻ con khiến cô có thêm động lực, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gương mặt, cảm xúc vỡ òa.
Cuối cùng cũng yên tâm khép mắt, nghỉ ngơi sau những tháng ngày mong chờ.
Hóa ra ngày ấy, mẹ cô lại chấp nhận đau đớn để sinh ra cô.
Nhưng đổi lại là niềm vui sướng, hạnh phúc khi nghe tiếng khóc chào đời của đứa con mình mang thai 9 tháng 10 ngày.
Bao nhiêu cơn đau đớn khi ấy, tất cả đều rất xứng đáng.
Ngồi phía bên dãy ghế đối diện là Trình Chí Viễn.
Bởi vì nhận ra bản thân mình đã quá nhỏ nhen, cô đã chủ động tìm đến như thế, vậy mà hắn lại nhẫn tâm không nghe máy.
Suy đi nghĩ lại một lúc, hắn bỏ lại Nghiên Tiểu Hy lật đật chạy về nhà.
Vừa về đến, nhìn thấy hiện trường trước mắt hắn bắt đầu sợ hãi, lập tức lái xe đến bệnh viện thì Lệ Mỹ Kỳ cũng đã gọi đến.
Mắng chửi hắn nhiều lần, nên lần này Lệ Mỹ Kỳ cũng không thèm đếm xỉa đến.
Điều quan trọng ngay lúc này chính là sự an toàn của hai mẹ con Lục Tử Anh.
Trình Chí Viễn lòng đầy ân hận, không khỏi tự trách bản thân mình.
Nếu hắn ở bên cô ngay lúc đó, nếu hắn không vì chuyện cãi nhau mà bỏ đi, nếu hắn không vô tâm gạt bỏ đi cuộc gọi đó...!Thì có lẽ, cô sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Nói là như vậy, nhưng trên đời này lấy đâu ra hai từ nếu như kia chứ!
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa khi nãy bị đóng chặt cuối cùng cũng đã mở.
Cả hai người ngồi bên ngoài chờ từ đầu đến giờ nhanh chóng chạy đến.
Cô y tá trên tay bế theo một đứa trẻ nhỏ nhắn được bọc trong một chiếc khăn trắng mềm mại.
Trình Chí Viễn hết sức vui mừng, không khỏi xúc động khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng mà mình ngày ngày đều mong chờ gặp mặt.
Vậy là hắn chính thức trở thành bố, một điều thiêng liêng ở độ tuổi 20 của hắn lại được thượng đế ban tặng.
-"Chúc mừng anh, là một bé gái, em bé cân nặng 1.9 kilogram.
Do cô ấy sinh non, nên cần phải đưa vào lồ ng ấp để chăm sóc."
-"Vâng, cảm ơn cô."
Trông bộ dạng yếu ớt, đỏ hỏn của con khiến hắn càng thêm xót xa.
Cô y tá cũng đã bế theo đứa bé rời đi ngay sau khi thông báo.
Trình Chí Viễn lưu luyến nhìn theo đứa con gái nhỏ vừa mới chào đời đã phải cách xa vong tay mẹ, khóe mắt có chút cay cay.
Thấy bác sĩ đi đến, hắn lo lắng hỏi thăm tình trạng của cô.
-"Cô ấy sao rồi bác sĩ?"
-"À, không sao rồi.
Chỉ là sinh sớm hơn dự định nên cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không sẽ rất nguy hiểm cho mẹ và bé.
Vì mới được 28 tuần tuổi đã sinh, nên cần phải chăm sóc trong lồ ng ấp một thời gian để giữ ấm và để da của trẻ trở nên săn chắc hơn.
Một lần nữa chúc mừng cậu, làm bố rồi."
Vị bác sĩ vừa đi khỏi, niềm vui sướng chưa trọn vẹn thì Trình Chí Viễn lại bị ăn một cái tát từ Lệ Mỹ Kỳ.
Bốp!
Lệ Mỹ Kỳ đã chờ đợi thời cơ này rất lâu, mãi cũng có cơ hội ra tay.
-"Cô điên sao?"
Hắn khó chịu, quát.
-"Tên khốn kiếp! Tại sao anh lại có thể đối xử với Tử Anh vậy hả? Không nhìn thấy cậu ấy đang mang thai sao? Mỗi ngày đều chọc giận cậu ấy anh mới hài lòng đúng không? Kể từ khi quen anh, cậu ấy chẳng có ngày nào vui vẻ, suốt ngày buồn bã cũng vì loại người như anh đấy! Bây giờ còn bị anh hại đến sinh non, suýt nữa ảnh hưởng đến tính mạng.
Đúng là nghiệp chướng mà."
Lệ Mỹ Kỳ tức giận mắng cho hắn một trận.
Cô bạn còn đang tiếc nuối bởi vì ở đây là bệnh viện, không thể hét lớn