Sau khi hết giờ làm, Lục Tử Anh vội vã đến chỗ hẹn cùng với bọn người Lệ Mỹ Kỳ và Bạch Dĩ Thần.
-"Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ là khi đó bị Trình Chí Viễn chọc giận nên mới lỡ miệng mà thôi.
Tôi thật sự không cố ý, cậu cũng biết tôi là người đầu tiên đứng ra phản đối chuyện yêu đương của hai người họ mà."
Thấy Bạch Dĩ Thần vẫn không để tâm đến lời mình nói, ánh mắt của cậu ta cứ nhìn mình một cách rất lạ.
Đây là ánh mắt khiến Lệ Mỹ Kỳ có vài phần bối rối.
-"Bạch Dĩ Thần, cậu thôi đi, cậu đủ rồi đó.
Tôi đang rầu đến chẳng uống nỗi nước luôn đây, cậu còn đùa giỡn kiểu đó."
Bạch Dĩ Thần bật cười, đúng là con người khi có tình yêu vào sẽ khác, đến cả nụ cười cũng trở nên ngọt ngào.
-"Đừng lo nữa mà! Sẽ không sao đâu.
Hắn tìm chị tôi cũng là vì Eri mà thôi, đợi sau khi chị kết hôn xong, Eri sẽ có một người bố mới, đến khi đó hắn sẽ không đến làm phiền nữa."
Lệ Mỹ Kỳ khó hiểu nhìn cậu ta.
-"Kết hôn? Lục Tử Anh quen bạn trai khác rồi à?"
-"Đâu có."
Bạch Dĩ Thần đáp.
-"Vậy cậu vừa nói..."
-"Là con trai của một tập đoàn lớn, cũng là bạn của dì và dượng.
Anh ta rất thích chị Tử Anh, dì và dượng cũng rất thích anh ta."
Hai con người đến sớm nhất buổi hẹn còn đang lo lắng không biết phải luyên thuyên trò chuyện thì Lục Tử Anh đã đến.
-"Dĩ Thần? Sao em lại ở đây?"
Lục Tử Anh có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Bạch Dĩ Thần.
Xong, Lệ Mỹ Kỳ cũng lên tiếng giải thích.
-"Mình gọi cậu ta đến đấy!"
Dù sao có thêm người cũng rất vui, cả ba bắt đầu vui vẻ ôn lại những chuyện vui khi còn ở Pháp.
-"Chị, dượng gọi em về có việc.
Em đi trước đây."
Còn chưa vui chơi xong thì Bạch Dĩ Thần bị cuộc gọi của ông Lục gọi về, dường như có việc quan trọng.
Bạch Dĩ Thần không thể ở lại, chỉ còn cách ngoan ngoãn về nhà.
Trước khi đi vẫn không quên Lệ Mỹ Kỳ.
-"Tôi về trước có việc, chi đừng quên chị còn nợ tôi bữa cơm đấy nhé! Nhất định phải gọi cho tôi đấy.
Chị mà dám quên thử xem."
-"Biết rồi, biết rồi mà!"
Lệ Mỹ Kỳ lập tức trả lời.
Hai người này rõ ràng có vấn đề, khi không lại thân thiết đến mức thế.
Huống hồ khoảng thời gian trước, Bạch Dĩ Thần vẫn luôn hỏi về Lệ Mỹ Kỳ.
Người ngoài cuộc như Lục Tử Anh đây còn không nhìn ra hay sao.
Sau khi Bạch Dĩ Thần đi khỏi, Lệ Mỹ Kỳ thành thật kể lại chuyện gặp lại Trình Chí Viễn cho cô nghe.
Còn tưởng Lục Tử Anh sẽ tức giận, có khi còn không thèm muốn nói chuyện với mình.
Ai ngờ cô lại vô cùng bình tĩnh, chẳng mấy kích động.
-"Cậu không giận mình thật sao?"
-"Sớm muộn gì anh ta cũng biết, giận cậu làm gì chứ.
Ngược lại mình phải cảm ơn cậu, vì những gì cậu đã làm cho mình."
Nghe xong mấy lời này, Lệ Mỹ Kỳ cũng thấy nhẹ nhõm.
Cô bạn còn tưởng bản thân mình vô tình gây phiền toái đến cho cô.
-"Tử Anh, cậu cứ xem những chuyện đó là bài học để cậu trưởng thành hơn đi.
Sau này nếu cậu tìm được người đàn ông tốt, yêu thương cậu thật lòng, chấp nhận quá khứ của cậu, cùng cậu chăm sóc Eri...!Thì cậu nên cho người ta cơ hội."
Những gì Lệ Mỹ Kỳ nói đều là muốn tốt cho cô, cô rất biết ơn vì kiếp này của cô lại may mắn có được một gia đình, có ba và mẹ luôn bao dung che chở, có một người em trai lúc nào cũng lo lắng cho cô, và có một người bạn tốt như Lệ Mỹ Kỳ.
-"Bạch Dĩ Thần lại nói với cậu sao?"
-"Ngoài cậu ta ra thì còn ai nữa chứ."
Lệ Mỹ Kỳ mỉm cười, trả lời.
-"Cậu thích Dĩ Thần nhà mình chứ?"
Lục Tử Anh thẳng thắn hỏi.
-"Cậu, cậu nói gì vậy.
Mình lớn hơn cậu ta tận hai tuổi đấy! Hơn nữa nha, mình làm sao có thể."
Bị Lục Tử Anh đoán trúng, hai tai cô bạn bắt đầu ửng đỏ, đến cả mắt cũng chẳng dám nhìn cô.
Lệ Mỹ Kỳ luống cuống trả lời.
-"À, vậy sao."
-"Đương nhiên rồi, mình về đây.
Cậu lái xe chú ý an toàn đấy nhé!"
Người này đến người khác lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn lại Lục Tử Anh.
Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, cô cũng lật đật xách theo túi ra về, nếu còn chậm trễ cô bé Eri sẽ giận cô thật đấy.
Hôm nay ở Trình gia có khách quý đến, ông Trình gọi đầu bếp chuẩn bị tất cả những món ăn bày biện ra bàn, mọi thứ đều đã chỉnh chu, chỉ chờ người đến mà thôi.
Vài phút sau đó, Trình Thanh Phong đã đưa Lục Tử Anh đến, cô còn chu đáo chuẩn bị cho ông bà Trình hai phần quà nhỏ.
-"Bác Trình, cháu có chút quà chuẩn bị cho hai bác ạ."
-"Đến là vui lắm rồi, lại còn mang theo cả quà.
Vậy bác không khách sáo nhé."
Ông bà Trình vui vẻ nhận lấy phần quà, còn không quen khen ngợi.
Luôn tiện ông Trình giúp con trai nói vài lời tốt đẹp trước mặt cô.
-"Thanh Phong có nói với bác, cháu rất thích những món ăn ở Trung Quốc.
Từ sớm nó đã gọi đầu bếp đến chuẩn bị để tiếp đãi cháu đấy.
Mau vào trong dùng bữa thôi."
Cả bốn người ngồi vào bàn ăn, dường như vẫn còn trống một chỗ.
Ông Trình thấp giọng hỏi bà Trình.
-"Chí Viễn đâu? Đã nói hôm nay nhà có tiệc nó vẫn chưa về sao?"
Bà Trình nâng mắt nhìn sang Trình Thanh Phong đang hăng say giới thiệu từng món ăn trên bàn cho Lục Tử Anh.
Rồi lại nghĩ đến đứa con trai nhỏ của mình, bà khẽ lên tiếng giải thích.
-"Con có nói với tôi sẽ về trễ, ông đừng giận nữa mà."
Bây giờ nhà đang có khách, tức giận mấy cũng phải đè nén.
-"Tử Anh, ăn nhiều vào nhé!"
Trình Chí Kiên niềm nở, đáp.
-"Vâng ạ."
Lục Tử Anh gật đầu lễ phép đáp lại.
Có lẽ, sự tiếp đãi nồng nhiệt của ông bà Trình khiến cô tạm thời lơ là đi bức ảnh gia đình được treo trong phòng khách.
Hơn nữa vị trí bước ảnh nằm ngay