-"Không phải tôi đã nói cô không được gặp Trình Thanh Phong sao?
Trình Chí Viễn đích thân dẫn xác đến tìm cô.
Bởi vì hôm đó hắn biết được Trình Thanh Phong và cô đã gặp nhau.
Thế nên hôm nay tức tối chạy đến công ty tìm cô chỉ để hỏi những chuyện này.
-"Tôi và anh ấy là bạn, tại sao tôi không thể gặp anh ấy chứ?".
Cô nở nụ cười nhạt, đáp.
Vẻ mặt bình thản, cùng nụ cười vô tư này của cô thật sự khiến hắn rất bực.
Chuyện mà hắn nói vô cùng nghiêm túc, vậy mà cô lại coi đó là một trò cười.
-"Anh ấy, cô gọi cũng thân thiết quá đó! Lục Tử Anh, giữa nam và nữ lấy đâu ra tình bạn chứ? Huống hồ, Anh tôi rất thích cô kia mà."
Nhìn thấy hắn kích động đến mức quên luôn chính bản thân hắn trước kia đã từng nói với cô câu như vậy, cô vô cùng hài lòng.
Hỏi ngược lại hắn.
-"Trước đây anh cũng nói như vậy, mới đó đã quên rồi sao?"
-"Lục Tử Anh!"
Trình Chí Viễn bị cô nói trúng đến chẳng thể mở miệng, chỉ có thể gằn giọng gọi tên cô trong tức tối mà thôi.
-"Nơi này không thích hợp để anh có thể đến đâu, trước khi tôi gọi bảo vệ đến, thì phiền anh mau đi đi.
"
Nếu không phải cô vẫn mang gương mặt xinh đẹp đó, vẫn là cái tên Lục Tử Anh đặc biệt trong lòng hắn, thì có khi hắn đã sớm không nhận ra người trước mặt.
Cô thay đổi nhiều đến mức khiến hắn lạ lẫm khó lòng chấp nhận được.
-"Tôi sẽ không để loại chuyện hoang đường này xảy ra đâu.
Tuyệt đối không bao giờ."
Buổi tối đó, sau khi từ công trường trở về, thay xong bộ quần áo mới, hắn thả hồn theo mây gió hoàn toàn không để tâm đến bữa ăn trước mặt, cứ thẫn thờ đến bà Trình phải lên tiếng gọi.
-"Làm sao vậy? Dạo gần đây con cứ như người mất hồn, đến ăn cơm cũng ngẩn ra."
Nghe bà Trình hỏi, hắn mới giật mình hoàn hồn trở về thể xác.
-"À, hả? Sao ạ?"
Cả ông Trình và Trình Thanh Phong cũng bắt đầu để mắt đến.
-"Con làm sao vậy? Mẹ con đang hỏi con đấy!"
Nhìn thấy bà Trình đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
Hắn vội vã giải thích.
-"À, con thấy hơi mệt thôi ạ.
Mọi người đừng lo lắng, con không sao."
Đứa con này có biểu hiện lạ không phải ngày một ngày hai, ông Trình nhìn hắn rồi lên tiếng đáp.
-"Mau ăn cơm đi."
-"Vâng ạ."
Tất cả mọi người lại vui vẻ dùng cơm cùng nhau, bà Trình cũng tận dụng khoảng thời gian gia đình sum vầy bên nhau như này để kể lại chuyện vui vào sáng nay.
-"Tôi đã đến chùa cầu phúc, vừa hay lại gặp được sư thầy, ông ấy bảo năm nay nhà chúng ta có hỉ sự.
Ông nói xem, có phải là chuyện của A Phong và con bé Tử Anh không?"
Bà Trình không giấu được niềm vui trên gương mặt, hào hứng kể lại câu chuyện vui mà bản thân vừa gặp sáng nay cho tất cả mọi người có mặt ở đó cùng nghe.
-"Thật vậy sao."
Đến cả Trình Chí Kiên cũng bị những lời này của bà làm ảnh hưởng, ông phấn khởi hỏi hang.
-"Những lời đó, tốt nhất chỉ nên nghe thôi ạ.
Mẹ cũng đừng tin quá vào những chuyện bói toán."
Trình Thanh Phong không nỡ làm bà cục hứng, chỉ thuận miệng thêm vào một câu.
-"Cái gì mà không nên tin, không cần ngại ngùng.
A Phong à, khi nào rảnh rỗi con cùng mẹ đến chùa đi, đến đó để đại sư xem cho con một quẻ."
Bà Trình gấp thêm một ít thịt vào bát cho Trình Thanh Phong, vui vẻ đáp.
Nhìn mọi người trong nhà đều đang rất háo hức vì chuyện của Trình Thanh Phong, hắn có phần do dự.
Nhưng nếu còn im lặng, chắc chắn mọi chuyện sẽ càng tồi tệ.
-"Không được đâu."
Lời phản đối này của hắn đã thành công lấy được chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Cả ba người đều nhìn hắn với ánh mắt đầy khó hiểu.
-"Ý của con là...!là gì ấy nhỉ?"
Để xua đi bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở này, hắn chỉ đành tìm một chuyện khác để bịa ra mà thôi.
-"À, thì chính là...!Mẹ à, chuyện bói toán gì đó, anh nói đúng đó, mẹ tin làm gì.
Còn nữa nha, con thấy chuyện cưới vợ cho anh đấy, mọi người cũng nên suy nghĩ lại đi."
Bà Trình lườm hắn, khó chịu ra mặt.
-"Con biết gì mà nói chứ, mau ăn cơm đi."
Suy đi nghĩ lại hắn chẳng thể nào mở miệng nói ra chuyện này.
Nếu như ông Trình biết được chuyện chẳng những ảnh hưởng đến cô mà ngay cả hắn cũng sẽ gặp chuyện.
Thôi thì cứ tạm thời che giấu thì hơn, tìm thời cơ thích hợp.
Cô bé ngồi vào lòng mẹ, hai mẹ con cùng nhau xem một đoạn phim hoạt hình.
Cô biết Eri rất nhớ hắn, ngày ngày đều hỏi vì sao bố lại không tìm cô bé, có phải do cô bé không ngoan nên bố không cần nữa đúng không...!Nghe con hỏi, cô không thể không chạnh lòng.
Tất cả là bởi vì lòng ích kỷ của cô, chỉ vì cô không muốn hắn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, vậy nên khi đó cô đã đưa Eri trở lại Trung Quốc.
-"Ngày mai sau khi xong việc, mẹ đến đón Eri đi chơi nhé!"
-"Mẹ ơi, babi có đến không?"
Cô bé phấn khích hỏi.
-"Babi tạm thời không đến, khi nào rảnh babi sẽ đến thăm con.
Ngày mai chỉ có hai chúng ta mà thôi."
Cô nhỏ giọng thuyết phục, an ủi cô bé.
Tuy có chút buồn bã, nhưng Eri vẫn mỉm cười để cô được vui vẻ.
Đúng như lời hứa, hôm nay cô không bận việc, có thể đến trường đón Eri, tiện thể đưa cô bé đi chơi một lúc.
-"Eri à, chúng ta đi ăn một chút, sau đó đưa con đến trung tâm trò chơi nhé."
Cô bé mừng rỡ tung hô, bọn trẻ con đều rất thích đến những nơi vui chơi giải trí, chỉ cần nghe đến việc đi chơi thôi là bạn bọn chúng phấn khởi vô cùng.
Lục Tử Anh bận rộn cho hết những đồ dùng cần thiết của cô bé vào xe, sau cùng là bế cô bé ngồi vào ghế phụ, cài lại dây an toàn.
-"A! Babi."
Nhìn thấy Trình Chí Viễn xuất hiện bên phía ghế lái, cô bé mừng rỡ vội vã nhảy khỏi ghế ngồi tiến đếm ôm lấy hắn.
-"Eri ngoan, babi rất nhớ con đó! Con có nhớ babi không vậy?"
Đây là cuộc hội ngộ của hắn và con gái sau những ngày tháng xa nhau, hắn ôm cô bé vào lòng, hôn lên chiếc má hồng hào bầu bĩnh, vui sướng xen lẫn xúc động.
-"Có ạ! Eri rất nhớ babi."
Cô bé làm nũng tựa đầu vào vai hắn, bàn tay nhỏ nhắn ôm